Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay, một lúc lâu không nói gì.
Sở Ninh Dực cũng không vội, chờ cậu em họ mình suy nghĩ cẩn thận những lời này.
Thế nhưng Sở Ninh Dực rõ ràng đã đánh giá thấp bóng ma trong lòng Mặc Lộ Túc.
“Không hỏi, không có nghĩa là em không nhìn thấy, cô ấy đã cho em đáp án, em và cô ấy đời này chỉ có thể là người lạ thôi.” Mặc Lộ Túc nói xong nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cái thứ thiểu năng!
Sở Ninh Dực chống nạnh, nhìn người đàn ông vừa đi, tên nhóc này sao còn phiền phức hơn cả phụ nữ thế?
***
Trong bệnh viện, Thủy An Lạc đang trực khám.
Buổi sáng cũng không có mấy người đến khám, chủ yếu là tập trung ở khoa dạ dày, chí ít bên chỗ cô không có nhiều bệnh nhân lắm.
“Chủ nhiệm Thủy, đây là tư liệu của bệnh nhân tiếp theo.” Cô y tá trẻ đặt bệnh án ở bên cạnh Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, vươn tay cầm lên, chỉ dừng một chút khi thấy hai chữ ung thư gan phía dưới, ngẩng đầu nhìn cô y tá, “Bệnh nhân bị ung thư gan?”
Cô y tá gật đầu, “Nhưng lần này cô ấy đăng ký khám ngoại khoa tim mạch.”
Thủy An Lạc tỏ ra đã hiểu, loại bệnh này có biến chứng cũng rất bình thường, chỉ có điều khi Thủy An Lạc nhìn thấy cái tên phía trên liền dừng một chút, Trần Thiến Đồng?
Rối loạn lưỡng cực, ung thư gan, bệnh tim?
Cô nàng này thật đúng là... bị báo ứng sao?
“Mời cô ấy vào đi.” Thủy An Lạc nói, khép bệnh án trước mặt lại, nhìn người phụ nữ tiến vào cửa.
Trần Thiến Đồng mặc một bộ đồ màu đỏ chói mắt, kỳ thực Thủy An Lạc rất ghét màu này. Thủy An Kiều rất thích màu đỏ, cho nên, Thủy An Kiều cũng bị bệnh tâm thần.
Nhưng sắc mặt của Trần Thiến Đồng nhìn cũng không tệ lắm, chí ít không có dáng vẻ của người đang mắc bệnh nguy kịch.
“Bạn cũ, lâu rồi không gặp.” Trần Thiến Đồng chào hỏi trước.
Thủy An Lạc hơi nhếch môi, “Đúng là đã lâu không gặp.” Không có bất kỳ tình cảm nào!
“Chủ nhiệm Thủy? Cưới được người chồng giỏi đúng là tốt thật. Tân Nhạc đến bây giờ vẫn còn là bác sĩ, đến bác sĩ mổ chính còn chưa được làm, cô đã là chủ nhiệm rồi.” Trần Thiến Đồng mở miệng cười nói.
Thủy An Lạc nhìn cô ta ngồi xuống đối diện, nghe ra sự châm chọc trong giọng nói của cô ta.
“Cô...” Cô y tá trẻ định phản bác, Chủ nhiệm Thủy là lên làm chủ nhiệm như thế nào, những y tá lâu năm như các cô đều biết rõ ràng. Những gì chủ nhiệm Thủy có được ngày hôm nay Tổng giám đốc không thể cho cô được.
Thủy An Lạc hơi giơ tay lên, “Lệ Quyên, cô đi ra ngoài trước đi.” Thủy An Lạc nói xong, nhìn Trần Thiến Đồng: “Hết cách rồi, trên đời này không phải đều liều mạng để có được những điều này thôi sao?”
Trần Thiến Đồng hơi mím môi, sắc mặt khó coi hơn mấy phần.
Thủy An Lạc xoay chiếc bút trong tay, tiếp tục lật bệnh án của cô ta, “Bệnh đúng là nặng thật đấy, Trần Thiến Đồng, cô nói xem thế này có gọi là báo ứng nhãn tiền không?”
Trần Thiến Đồng giận quá hóa cười, “Đúng vậy, báo ứng nhãn tiền, cho nên ngày hôm nay tôi mới rơi vào tay Chủ nhiệm Thủy.”
“Trần tiểu thư nói như vậy là sai rồi, chẳng lẽ không phải chính cô đăng ký tôi khám hay sao? Lẽ nào bảng điện tử ngoài sảnh không viết, hôm nay bác sĩ trực khám ở khoa Tim mạch là ba chữ Thủy An Lạc à? Hay là, cô đã quên mất tên của tôi rồi?” Thủy An Lạc mỉm cười nói, cuối cùng không tiếp tục xoay bút nữa, “Trần Thiến Đồng, đi thẳng vào vấn đề đi, chúng ta đừng thừa nước đục thả câu nữa, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
“Sắp chết, đến gặp bạn học cũ thôi mà, nghe nói các cô ai cũng đều thăng chức rất nhanh, cô, Kiều Nhã Nguyễn, ngay cả Tân Nhạc đều giống nhau, nghe nói cô ấy còn lấy Mặc Lộ Túc, đó là nam thần của trường chúng ta trước kia mà nhỉ.” Trần Thiến Đồng cười ha hả, “Cho nên, tôi đến gặp các cô một chút. Tân Nhạc đâu, sao không thấy cô ấy?”