Thủy An Lạc vươn tay kéo chiếc di động lại, tắt video đi, sau đó đang định xóa đi thì bị Sở Ninh Dực cướp lại.
Thủy An Lạc chớp mắt kêu lên một tiếng, “Anh đưa cho em, đưa cho em em sẽ nói cho anh.”
Bàn tay to của Sở Ninh Dực hơi lật lại, chiếc di động đã rơi vào trong túi, “Bỏ đi, hỏi em chẳng thà anh đi tìm camera giám sát còn hơn, định hủy diệt chứng cứ à? Nằm mơ đi.” Sở Ninh Dực nói, đứng dậy khỏi người cô, sau đó đi ra ngoài.
“Này, anh xóa cái clip đấy đi đi mà.” Thủy An Lạc đứng dậy đuổi theo, cái video đó quá mất mặt, nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy thì làm sao?
Sở Ninh Dực mặc kệ cô, tiếp tục đi ra ngoài.
Thủy An Lạc đi theo, nhảy lên lưng anh, gằn giọng nói: “Xóa đi, xóa đi, xóa đi.”
“Năn nỉ anh đi.”
“Năn nỉ anh đấy.” Hai chân cô quấn lấy hông anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Sở Ninh Dực vòng tay đỡ lấy hai chân cô, cõng cô xuống lầu.
“Cho dù em đã mất hết nguyên tắc như vậy, nhưng mà năn nỉ anh cũng vô ích thôi.” Sở Ninh Dực đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Méo, đồ lửa đảo nhà anh!
“Xóa đi, nếu không em bóp chết anh!” Thủy An Lạc nói, hai bàn tay bám lên cổ anh, giống nhứ có thể tiện tay bóp chết anh bất cứ lúc nào.
Sở Ninh Dực vẫn không hề nhúc nhích, tiếp tục cõng cô xuống dưới nhà.
“Biết đêm qua em đã nói gì với anh không?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc sửng sốt một chút, chớp mắt, nghĩ màn bắt nạt này không đúng nha, “Em, em, em nói cái gì?” Nghĩ đến hũ dấm to đệ nhất thiên hạ Sở Ninh Dực này, chẳng lẽ cô lại nhắc đến đàn anh?
Không đến nỗi như thế chứ.
Đàn anh đâu có quan trọng với cô đến thế.
Sở Ninh Dực nghe giọng điệu dè dặt của cô, hừ một tiếng.
Thủy An Lạc: “...”
Ai da, cái giọng này sao càng ngày nghe càng sai vậy.
Thủy An Lạc bỗng nhiên bỏ tay ra, ánh mắt bắt đầu đảo quanh, “Em, em không nói gì đúng không.”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, cõng cô đến phòng ăn, sau đó ném xuống. Thủy An Lạc rớt xuống đất, còn anh thì đi vào phòng bếp, “Nghĩ cho kỹ đi, chuyện này liên quan đến việc lát nữa em được ăn cơm nguội hay cơm nóng đấy.”
Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, cô bày tỏ: Nghĩ không ra!
Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang tựa ở cửa phòng bếp, cặp chân mày mảnh mai cau lại, khó chịu nói: “Anh đừng gạt em, nhất định là em chưa nói gì cả.”
Sở Ninh Dực cười khẩy một tiếng, xoay người đi vào bếp, cô chưa nói, nếu đã nói rồi, lúc này chắc chắn sẽ không được đối xử như thế này.
Thủy An Lạc đi theo anh vào bếp, nhìn Sở Ninh Dực mở tủ lạnh, theo bản năng bước nhẹ chân, dù sao giờ này bọn trẻ và thím Vu cũng đã đi ngủ hết rồi.
“Chưa nói đúng không, chưa nói đúng không, trong lòng em chỉ có một mình anh Sở thôi.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, “Em muốn ăn bò bít tết.”
“Hơn nửa đêm...”
“Anh làm ngon.” Thủy An Lạc kéo cánh tay Sở Ninh Dực, lắc lắc.
Câu này của Thủy An Lạc quả nhiên lấy lòng được Sở Ninh Dực, nhưng anh vẫn giả bộ nghiêm túc nhìn tay cô, trầm giọng nói: “Thả ra.”
“Bò bít tết.” Thủy An Lạc vẫn kiên trì.
Sở Ninh Dực nheo mắt: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn học con gái em thế hả.”
“Nó học em thì có.” Thủy An Lạc không hề cảm thấy đây là chuyện xấu hổ đến thế nào.
Sở Ninh Dực lôi tảng thịt bò trong tủ lạnh ra, Thủy An Lạc cười híp mắt buông tay, nhìn anh cầm miếng thịt đi rã đông.