Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ nào đó, rất muốn nói là anh đã biết là cô ồn ào đến mức nào rồi.
“Ba, không sao, tối nay phiền ba lại phải trông ba đứa nhỏ rồi. Ngày mai con qua đón chúng về.” Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc đã đạp chân vào người anh gây gổ. Anh thò tay ra nắm lấy cổ chân cô, không nói thêm gì với ba vợ nữa, cúp thẳng điện thoại, nhìn Thủy An Lạc đã thắt dây an toàn rồi mà vẫn không chịu thôi.
Sở Ninh Dực ném điện thoại ra một chỗ, lấy áo khoác lông của Thủy An Lạc buộc chân của cô lại, lấy áo khoác của mình trói hai tay cô lại, sau đó ngồi nhìn người phụ nữ bị quấn chặt như con tằm mà vẫn còn giãy giụa kia.
“Lần sau mà còn dám uống nữa là anh vứt em xuống sông Hoàng Phố cho chết chìm luôn đấy.” Sở Ninh Dực cáu giận mắng một câu, sau đó mới khởi động xe.
Trên đường đi, Thủy An Lạc vặn qua vẹo lại, không chịu yên, Sở Ninh Dực cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy là một lần cau mày, tửu lượng kiểu gì thế này?
Chật vật lắm mới về đến Thấm Tâm Viên. Nhà cửa mấy ngày không ai ở có vẻ vắng lặng. Sở Ninh Dực bế cô lên tầng, bế thẳng vào phòng tắm, mở nước cho cô.
“Hôm nay là một ngày tốt lành, chú ong mật nhỏ mau bay đi, bay đi nào...”
Thủy An Lạc nhảy tới nhảy lui. Sở Ninh Dực một tay túm lấy cánh tay cô một tay mở van nước, “Yên nào.”
Thủy An Lạc khựng lại, hai mắt mơ màng nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi xổm trên nền đất, “Cáu với em á? Anh dám cáu với em à? Anh dựa vào cái gì mà dám gắt lên với em hả...” Thủy An Lạc nói xong bật khóc, một tay vung lên đánh bôm bốp vào đầu Sở Ninh Dực.
“Thủy An Lạc, em đừng có lên cơn nữa.” Sở Ninh Dực mặt mũi khó ở, đứng bật dậy, giữ chặt cô trong lòng. Anh rất muốn hỏi một câu: Ba vợ yêu quý, ba có chắc là cô ấy chỉ “không chịu yên cho lắm” không?
Rõ ràng là vô cùng, cực kỳ, không hề biết điều chút nào hết!
“Ai lên cơn chứ, anh mới lên cơn ấy, anh là thằng điên, ha ha, thằng điên...” Thủy An Lạc nói xong, lách người thoát ra khỏi vòng tay của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực, “...”
Nếu không vì thương cô, không cần nghi ngờ gì đâu, anh sẽ thẳng tay bạt tai cho cô một cái, không hề khách sáo, không nể nang chút nào hết~
“Nóng... nóng quá...” Thủy An Lạc nhíu mày, bắt đầu đưa tay cởi quần áo ra.
Sở Ninh Dực hơi cúi người xuống, đưa tay thử nhiệt độ nước, sau đó tắt vòi hoa sen đi, cởi bộ đồ đã bị cô kéo đến biến hình ra, “Uống đi, uống nữa đi, để anh xem lần sau em còn uống rượu nữa không.”
“Không được uống rượu, không được uống rượu, mẹ nói uống rượu sẽ không phải bé ngoan.” Thủy An Lạc cười đến híp cả mắt lại, nhìn Sở Ninh Dực với vẻ ngây thơ.
Sở Ninh Dực dùng hết sức ba bò chín trâu mới cởi được quần áo của cô ra. Nhưng khi anh ném nó đi, trong túi áo của Thủy An Lạc đột nhiên có thứ gì đó rơi ra. Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, Thủy An Lạc mặc mỗi quần chip bắt đầu nhảy loạn xạ.
Sở Ninh Dực kêu lên, đưa tay giữ cổ tay Thủy An Lạc lại, “Đừng có ngọ nguậy nữa.”
“Đừng chạm vào tôi, người xấu đừng chạm vào tôi.” Thủy An Lạc gào lên, bởi vì chân đứng không vững, cô ngã thẳng vào bồn tắm.
Sở Ninh Dực nhắm mắt lại. Nhìn người phụ nữ rơi xuống bồn tắm mà không buồn la hét gì còn trèo lên cười một cách rất ngớ ngẩn với mình, Sở Ninh Dực muốn nói: Quá nhức mắt!
Sở Ninh Dực cúi người nhặt món đồ trông giống một chiếc hộp vuông màu đỏ lên, còn chưa kịp tìm hiểu xem nó là cái đã thấy Thủy An Lạc định uống nước trong bồn tắm.
“Ôi, tổ tông của tôi ơi, em ngoan một chút đi.” Sở Ninh Dực vội vàng bỏ thứ kia vào túi, bước tới vớt đầu Thủy An Lạc lên.
“Khát, khát quá...” Thủy An Lạc đập tay xuống mặt nước, gào ầm lên.