Sở Ninh Dực đón lấy con gái, sao anh nỡ để con gái mình bị ngược đãi được.
Tiểu Bảo Bối cười lăn lộn trên giường. Nhưng mà nhóc chợt nhớ ra chuyện này có gì đó không đúng lắm vì thế nhanh chóng bò dậy đến ôm cổ mẹ, nhìn em gái của mình rồi nói: “Mẹ chính là người quyết định bữa trưa trong hộp cơm đi nhà trẻ của em có món gì đấy!”
Bánh Bao Đậu gào lên một tiếng rồi lập tức bò khỏi lòng ba mình, nhào vào lòng Thủy An Lạc rồi nũng nịu nói: “Mẹ là tốt nhất trên đời, mẹ thông minh nhất trên đời!”
Sở Ninh Dực: “...”
Cái kiểu gió chiều nào xoay chiều đấy của quỷ nịnh bợ này giống mẹ y như đúc.
Tiểu Bảo Bối đắc ý nhìn em gái mình, thật là, không có việc gì thì đừng có mà bắt nạt mẹ chứ, không biết là mẹ còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo hả? Kể có có biết là mẹ ngốc thì cũng tự biết trong lòng thôi chứ nói ra làm gì.
Thủy An Lạc nhìn đứa con lớn của mình đầy vẻ hài lòng, hoàn toàn không biết trong lòng đứa con trai lớn này đang nghĩ cái gì. Cô chỉ cảm thấy quả nhiên vẫn chỉ có Tiểu Bảo Bối yêu thương cô mà thôi.
Bánh Bao Rau lại càng bày tỏ sự khinh bỉ đối với em gái mình, thật là không có chút liêm sỉ nào cả.
“Mẹ, Tiểu Bất Điểm cũng phải đến trường sao?” Bánh Bao Rau đột nhiên hỏi, nếu như mấy người họ đều đi mà Tiểu Bất Điểm không đi thì nhóc mập đó sẽ buồn chán lắm nhỉ!
“Tiểu Bất Điểm?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Đến tháng chín thì Tiểu Bất Điểm vẫn chưa được ba tuổi!”
Sở Ninh Dực cũng không để ý vấn đề này cho lắm: “Trường tư nhân đều dễ nói cả, đến lúc đó cứ đưa đến đó hết là được.”
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút thấy cũng đúng, mấy người này đều là người có tiền, nhét thêm một đứa bé vào cũng vẫn được.
Vấn đề cứ thế được giải quyết, mấy đứa nhỏ của cô chưa bao giờ có chuyện nên đến trường hay không cho nên Thủy An Lạc chẳng có một chút cảm giác thành tựu của người làm mẹ gì cả.
“Lạc Lạc...”
“Dạ...!!” Thủy An Lạc nghe tiếng Thủy Mặc Vân gọi mình thì đáp một tiếng, sau đó đặt Bánh Bao Đậu lên giường rồi mới xoay người chạy ra ngoài: “Ba có chuyện gì vậy?”
Thủy Mặc Vân ngoắc tay gọi cô tới gần: “Ngày mai ba có việc phải đến thành phố Z, tháng sau mới về.”
“Sao tự dưng lại đột xuất qua bên đó thế? Chẳng phải ba vẫn đang trong kỳ nghỉ sao?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.
“Nghỉ đông chỉ tới hôm nay thôi, có một hội nghị nghiên cứu quân sự nên ba cần qua bên đó chừng một tháng. Con với Ninh Dực muốn ở thêm mấy ngày hay là mai cũng về luôn?” Thủy Mặc Vân nói.
Thủy An Lạc thở dài: “Con hoài nghi không biết có phải ba với Ninh Dực thông đồng với nhau hay không, anh Sở vùa mới bảo con ngày mai về nhà xong.”
Thủy Mặc Vân cười to: “Còn có một việc, lần này ba trở về hẳn là lệnh sẽ được phê xuống, con có thời gian thì qua nhìn căn biệt thự trống của bộ tư lệnh xem có cần lắp đặt thiết bị gì gì đó không.”
Thủy An Lạc gật đầu, ba của cô sắp được thăng chức lên làm Tham mưu rồi, chắc chắn không thể ở lại nơi này được nữa.
“Được rồi, bên bộ tư lệnh có nhà họ Miêu, nếu như bọn họ có nói cái gì khó nghe thì con không cần để ý đến đám người đó. Lúc con đến đó thì bảo Sở Ninh Dực đưa con đi.” Thủy Mặc Vân nhắc nhở một câu, sắc mặt có chút khó coi.
“Miêu?” Thủy An Lạc sửng sốt: “Là đối địch với ba sao?”
Thủy Mặc Vân vỗ vỗ vai cô rồi không trả lời. Ông quay về gian phòng của mình. Thủy An Lạc ôm nỗi tò mò quay về phòng ngủ, họ Miêu sao?
Thủy An Lạc mới vừa đặt chân vào phòng thì Sở Ninh Dực đã nói với cô: “Tân Nhạc vừa mới gọi điện thoại cho em.”
“Ờ.” Thủy An Lạc quẳng cái họ Miêu kia qua sau đầu rồi cầm di động gọi lại: “Tân Nhạc, bà tìm tôi à?”
“An Lạc à, bà đi uống vài chén với tôi đi! Tôi ở quán đồ nướng trước cổng trường học chờ bà nhé!” Tân Nhạc nói xong liền cúp máy.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, giọng của Tân Nhạc thật kỳ lạ.