Sở Ninh Dực tét vào cái mông của cô một cái, thanh âm không lớn đến mức khiến người bên ngoài có thể nghe được.
Thủy An Lạc lại cắn thêm một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực: “Anh vừa mới nói vậy là có ý gì hả? Cảm kích với sùng bái chẳng phải cũng chẳng khác nhau lắm đó sao? Đều là nhận sai tình cảm cả!”
“Đồ ngốc, cái này không giống nhau! Cảm kích với sùng bái không hề giống nhau. Nếu như Tân Nhạc chỉ là cảm kích Mặc Lộ Túc vậy túc là cô ấy đã đi lầm đường. Tân Nhạc không có khả năng thật sự yêu Mặc Lộ Túc! Còn nếu như đó là sùng bái thì tình huống cũng giống như em, thật ra đó cũng là một loại thích!”
Thủy An Lạc: “...”
“Ai chứ? Ai thích chứ hả?” Thủy An Lạc cứng miệng phản bác: “Hồi đó trẻ trâu nông nổi thôi!”
Sở Ninh Dực lười để ý đến cô, cho nên dứt khoát quẳng người lên giường rồi đi vào nhà vệ sinh: “Em cũng có thời trẻ trâu cơ à, chẳng phải vẫn đang ở tuổi nhi đồng sao?”
Thủy An Lạc lăn xuống giường, nói: “Ngay cả một đứa con nít mà anh cũng không buông tha, chẳng lẽ anh là cầm thú hả?”
Thủy An Lạc nói xong mới sực nhớ ra bọn họ đang ở trong quân bộ, chỉ có một nhà vệ sinh ở bên ngoài thì lập tức a một tiếng rồi bật dậy, đúng lúc thấy Thủy Mặc Vân đang đứng trước cửa.
Thủy An Lạc cười xấu hổ, Sở Ninh Dực đang bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cười tao nhã.
Thủy Mặc Vân nheo mắt nhìn con gái nhà mình. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trời, cô vừa mới nói gì ấy nhỉ?
Không có, cô chẳng nói cái gì cả!
“Ninh Dực, con nuông chiều con bé ít thôi! Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn chẳng nghe lời bằng Bánh Bao Đậu!” Thủy Mặc Vân nói rồi xoay người đi vào phòng làm việc.
Thủy An Lạc nhảy xuống khỏi giường rồi chạy qua bóp cổ Sở Ninh Dực: “Anh hãm hại em!”
Sở Ninh Dực nắm lấy cái eo của cô, ôm cô đứng lên chân của mình rồi bước từng bước về phòng ngủ: “Lại không chịu xỏ dép vào?” Trong nhà rất ấm áp thì cô muốn chạy chân trần thế nào cũng được, thế nhưng ở chỗ này ngay cả hệ thống sưởi hơi cũng phải đợi đến lúc nấu cơm chiều mới cung cấp, xét ra thì vẫn hơi lạnh.
Thủy An Lạc ôm lấy cổ Sở Ninh Dực: “Anh nói cho em biết hai bọn họ có triển vọng không đi? Nếu không thì trong lòng em vẫn thấy bức bối lắm!”
Sở Ninh Dực mang cô quay về giường, đè cô nằm xuống rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của cô: “Nhìn lên trời mà hỏi.”
“Anh chẳng phải là trời đó sao? Sở thần tiên!” Thủy An Lạc quyết tâm bám lấy, nói: “Thật ra em cảm thấy trong lòng Tân Nhạc vẫn có đàn anh. Nếu không thì vì sao sau khi bà nội qua đời, cô ấy vẫn không rời khỏi thành phố A chứ?”
Đối với câu nói đầu tiên của Thủy An Lạc thì Sở Ninh Dực vẫn rất tiếp thu. Thế nhưng đến câu thứ hai thì đó lại là một vấn đề. Tân Nhạc đang nghĩ cái gì, kỳ thực Sở Ninh Dực cũng không đoán được, dù sao thì người nhà họ Tân cũng không dễ đoán chút nào.
“Trời không phải là anh, trời là Lộ Túc! Nếu cậu ta không buông bỏ được chuyện của cô, không vượt qua được sự sợ hãi đối với tình yêu mà chỉ biết cẩn thận từng ly từng tí khi đối mặt với Tân Nhạc thì còn lâu mới có bước tiến! Thậm chí còn có khả năng cậu ta sẽ lui lại bởi vì sự mờ ám đó.” Sở Ninh Dực nói thẳng, tuy anh không đoán được Tân Nhạc nhưng đối với Mặc Lộ Túc thì anh có thể đoán được chính xác.
“Mờ ám? Ví dụ như?” Thủy An Lạc hỏi tiếp.
“Ví dụ như một câu nói của Tân Nhạc, một hành động của Tân Nhạc cũng có thể khiến cho tên ngu ngốc kia thụt lùi lại!” Sở Ninh Dực nói thẳng: “Nhưng mà em cảm thấy việc em thảo luận vấn đề này với chồng em thật sự là tốt sao? Em đang suy nghĩ cho một người đàn ông khác đấy!”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Anh nên nghĩ là em đang suy nghĩ cho Tân Nhạc! Đó là chị em của em đấy.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
“Em cảm thấy em chỉ cần đổi cách gọi là xong à?” Sở Ninh Dực nắm lấy cằm của cô, sau đó cắn một cái.