Lúc mẹ Tân Nhạc đi ra thì Mặc Lộ Túc đã đi mất rồi, bởi vì bệnh viện đột nhiên có một bệnh nhân nhập viện do tai nạn giao thông cho nên anh phải vội vàng trở về.
Tân Nhạc đưa ba mẹ đi bắt xe. Mẹ Tân Nhạc vẫn còn đang nói: “Con nhìn Viện trưởng Mặc rồi nhìn lại con đi.”
Tân Nhạc im lặng.
“Ba cũng cảm thấy cái cậu Viện trưởng Mặc này không tệ.” Lần này thì ba Tân Nhạc cũng đã lên tiếng.
Tân Nhạc hừ một tiếng, không đáp lại.
“Hừ, thái độ của con như thế là sao hả?” Mẹ Tân ngồi phía sau Tân Nhạc giơ tay đập cô một cái.
Tân Nhạc kêu hai tiếng rồi quay đầu nhìn ba mẹ của mình: “Mẹ không nghe thấy à, người ta đã ly dị rồi đó!”
“Đã ly dị thì làm sao, con cũng từng ly dị đấy thôi! Nếu như để mẹ nói thì cái cô gái ly dị với Viện trưởng Mặc đúng là một kẻ ngu ngốc! Viện trưởng Mặc tốt như thế cơ mà!”
Tân Nhạc tựa lưng vào ghế giả chết, cô lại trúng đạn rồi.
Xe đến trước cửa khu nhà của Tân Nhạc. Cô xuống xe rồi đưa ba mẹ lên lầu. Mẹ Tân Nhạc nhìn qua nơi này rồi không nhịn được phải nhíu mày: “Con thử nhìn mà xem, cái chỗ này của con còn chẳng bằng tầng hầm nhà mình nữa! Con ở lại thành phố A này làm cái gì nữa, ý của ba với mẹ vẫn như trước, chuyện con và chồng cũ của con kể cả ba mẹ có chấp nhận thì cũng sẽ không vui vẻ gì đâu.”
Tân Nhạc cười giả lả, là ai vừa mới khen chồng cũ của cô lên tận trời thế hả.
Sau khi lên lầu, Tân Nhạc mở cửa rồi đặt chìa khóa lên trên bàn: “Để tối con đi mua đồ vệ sinh cá nhân cho ba mẹ. Đêm nay con tới bệnh viện với Tân Dương. Nhà có một phòng ngủ nên ba mẹ chịu khó một chút nhé!”
“Để mẹ nấu chút đồ ăn khuya cho con mang cho Viện trưởng Mặc.”
“Mẹ...!”
“Mẹ cái gì, mẹ nói cho con biết, muốn tìm chồng thì phải tìm người như Viện trưởng Mặc ấy! Ba mẹ cũng không có ý định muốn gặp cái thằng chồng cũ kia của con đâu, vừa nghe đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi!” Mẹ Tân Nhạc vừa nói vừa vào bếp luôn rồi.
Tân Nhạc đứng ở của ra vào nhìn mẹ mình, cùng một người mà mẹ cô vừa có thể khen tận trời vừa chê bai tận đáy thì cô còn biết nói cái gì nữa đây?
Cái thứ chẳng tốt lành gì đó chính là người mà mẹ một lòng vừa ý đó.
“Ba, mẹ con phát điên rồi!” Tân Nhạc bất lực nói.
“Ba rất ít khi quản chuyện của con, thế nhưng lần này ba cảm thấy mẹ của con nói rất có lý! Không biết vì lý do gì mà Viện trưởng Mặc này ly hôn với vợ cũ của mình, nhưng thân là một người đàn ông thì ba vẫn nhìn ra người này không tệ đâu!” Ba Tân Nhạc cũng lên tiếng nói hùa vào.
Tân Nhạc: “...”
Chuyện Mặc Lộ Túc là một người tốt thì không một ai có thể phủ nhận.
Nhưng mà cái người tốt đó lại không phải là chồng của cô.
“Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, đừng có mua ba cái thứ canh sủi cảo này nữa! Con thử nhìn xem! Con thử nhìn mà xem!” Mẹ Tân nhìn tủ lạnh rồi quay sang nhìn con gái mình một cách bất đắc dĩ.
Tân Nhạc muốn nói, cái thứ đó là do con rể của mẹ mua đó, nguyên một tủ lạnh đó đều là do anh ấy mua, mẹ đi mà nói với anh ấy!
Nhưng mà cô không dám!
Mẹ Tân Nhạc làm một suất chè trứng, còn làm thêm một chút đồ ăn nhẹ nữa, đều là món Tân Nhạc thích ăn nhưng mẹ cô đóng gói rất đẹp cho nên hẳn là không để cho cô ăn rồi.
“Mấy thứ này con đưa cho Viện trưởng Mặc đi. Người ta đã cứu em trai của con đấy!” Mẹ Tân Nhạc đột nhiên nói.
Tân Nhạc nhìn túi đồ ăn khuya kia, trong thâm tâm muốn nói Mặc Lộ Túc đâu có ăn đồ ngọt.
“Mẹ! Mẹ muốn gả con ra ngoài đến vậy cơ à? Vội vàng nịnh bợ người ta như vậy để làm gì chứ?” Tân Nhạc có chút phiền não nói, việc mẹ cô đối tốt với Mặc Lộ Túc đã vượt qua giới hạn của một người bình thường vừa mới gặp nhau không lâu rồi.
“Tân Nhạc, sao con lại nói như thế với mẹ con hả?” Ba Tân Nhạc đột nhiên lớn tiêng quát lên.
Tân Nhạc dừng lại một chút, nhất thời lại thấy ảo não trong lòng: “Mẹ, con không có ý đó, con...”
Mẹ Tân đập lên mặt bàn một cái: “Con nghĩ rằng da mặt của mẹ con dày như vậy à, cứ phải bám víu người ta như thế hả! Mẹ không muốn con gái của mình gặp phải một thằng khốn nạn nào nữa, không muốn người ta làm khổ con gái của mẹ rồi lại còn bị người ta bỏ rơi! Nếu không phải vì con thì chẳng lẽ mẹ phải mặt dày không biết xấu hổ đi bám víu lấy người ta như vậy sao?” Mẹ Tân nói rồi tức giận quăng tạp dề đi vào phòng ngủ.