“Thêm một phần cá muối!” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, ngay khi mẹ Tân Nhạc định lên tiếng từ chối liền nói tiếp: “Chỉ là một món không ăn được thôi mà, khó có dịp cô chú đến đây một chuyến, vẫn nên thử món ăn nổi danh ở đây thì hơn.”
Sắc mặt của mẹ Tân phải nói là cực kỳ dễ chịu, ui chao, cái cậu Viện trưởng Mặc này thật là càng nhìn càng thấy thích.
Mẹ Tân gọi thêm vào món ăn rồi để Tân Nhạc chọn tiếp. Cô liếc qua thực đơn rồi tùy ý chọn vài món ăn, thế nhưng Mặc Lộ Túc biết đó đều là món mà anh thích ăn.
Cô vẫn còn nhớ rõ sao?
Đúng vậy, cô vẫn còn nhỡ rõ ràng!
Mặc Lộ Túc khẽ cong môi, yên lặng bưng ly nước lên.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, mẹ Tân bắt đầu nói chuyện với Mặc Lộ Túc. Tân Nhạc ôm di động gửi một câu ha hả vào nhóm trò chuyện, thấy Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc trả lại hai dấu hỏi chấm thì mới bắt đầu trả lời rõ ràng.
[Tân Nhạc: Hai bà có thể tưởng tượng được không, hiện tại ba mẹ của tôi đang ngồi chung một bàn ăn với Mặc Lộ Túc đấy. Thậm chí mẹ của tôi còn đối xử với anh ấy nhiệt tình như đối xử với con rể nữa chứ.]
[Thủy An Lạc: Thì vốn là con rể rồi còn gì, chẳng qua là thiếu một chữ cũ thôi mà.]
[Tân Nhạc: Vấn đề to tát là tối hôm qua, à nhầm, không đúng, chính xác mà nói thì là sáng sớm hôm nay mẹ của tôi vẫn còn đang tán thành với ba tôi chuyện chắc chắn sẽ không đồng ý cho tôi với Mặc Lộ Túc qua lại với nhau đấy.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Lần đàn anh đến nhà bà chẳng lẽ mẹ bà chưa gặp anh ấy à?]
[Tân Nhạc: Làm sao mà gặp được chứ, anh ấy còn chẳng bước qua được cửa nhà tôi nữa là, có em trai tôi nhìn thấy thôi.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Ồ, đây chính là ba mẹ vợ gặp rể hiền trong truyền thuyết đó hả! Được lắm, được lắm!]
Tân Nhạc:...
Hai người này tới là để trêu tức cô đúng không! Chắc chắn là thế!
“Viện trưởng Mặc tuổi trẻ tài cao, ắt hẳn vợ cũng là một người rất xuất sắc nhỉ!”
Đến rồi, rốt cuộc mẹ Tân Nhạc cũng tìm được cơ hội để hỏi Mặc Lộ Túc câu hỏi mà bà đã muốn hỏi từ lần đầu gặp mặt rồi.
Tân Nhạc phun một ngụm nước trà, quay sang nhìn người mẹ đang kích động của mình.
“Mẹ...”
“Gọi cái gì, mẹ muốn con phải học tập vợ của Viện trưởng Mặc đấy. Con nhìn con xem, không thấy xấu hổ à?” Mẹ Tân làm bộ ghét bỏ mà nhìn con gái của mình.
Học tập vợ Viện trưởng Mặc? Chẳng phải người đó đang ngồi sờ sờ trước mặt mẹ đây sao?
Học cái gì?
Học làm sao để ly hôn?
Học làm sao từ bỏ chính mình?
Học làm sao để lấy hết dũng khí để mặt dày mày dạn không biết xấu hổ mà quay về, kết quả người ta chỉ quẳng cho một câu: Xin lỗi!
“Cháu và vợ đã ly hôn rồi ạ.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.
Mẹ Tân khựng lại, cười một cách xấu hổ.
“Ly... ly hôn rồi sao?” Bà lại càng cười gượng gạo hơn.
“Vâng, đã ly hôn được nửa năm rồi.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa thong thả rót nước cho hai người, nhìn nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Mẹ Tân Nhạc khẽ nhíu mày nhìn con gái của mình, trong đầu thầm nghĩ người đàn ông ưu tú kia cũng ly hôn rồi, con gái bà cũng ly hôn như vậy thì hình như đây cũng chẳng phải tội ác tày trời gì cho cam.
“Chuyện này cũng không có gì, không hợp thì ly hôn thôi! Viện trưởng Mặc là người xuất sắc như thế nên nhất định có thể tìm được người thích hợp với mình hơn!” Mẹ Tân tiếp tục nói.
Mặc Lộ Túc đích thân làm sạch chén đũa cho ba mẹ Tân rồi mới mỉm cười, nói: “Có lẽ là vậy, cô chú ăn nhiều một chút nhé.” Anh nói rồi lại ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Thêm hai đĩa sủi cảo!”
“Mấy thứ này là được rồi được rồi!” Ba Tân Nhạc vội nói.
“Không sao, đang năm mới mà, người phương Bắc đều ăn sủi cảo, vợ trước của cháu cũng rất thích ăn cái này!” Mặc Lộ Túc nói, ánh mắt khẽ đảo qua phía Tân Nhạc nhưng lại nhanh chóng rời đi.
Mẹ Tân Nhạc vốn có chút không vui vừa nghe vậy thì lập tức ném toàn bộ những không vui ra sau đầu: “Đúng thế đúng thế! Người phương Bắc chúng tôi thích ăn canh sủi cảo vào lễ mừng năm mới! Bây giờ Viện trưởng Mặc vẫn còn nhỡ kỹ vợ của mình thì chỉ có thể nói vợ trước của cậu không biết quý trọng cậu thôi! Về sau nhất định cậu Mặc sẽ tìm được người biết quý trọng cậu!”
Tân Nhạc: “...”
Má, sao cô lại phải ngồi ở đây nghe mẹ của mình mắng vậy!
Tại sao chứ?