Mặc Lộ Túc gấp bệnh án lại, thấy mẹ Tân Nhạc đang đi tới liền mỉm cười đáp: “Vâng ạ, mấy ngày Tết nhất thế này cũng đỡ, hầu hết bệnh nhân đều xuất viện cả rồi ạ.”
“Bác sĩ Mặc ăn cơm chưa? Hay đi cùng chúng tôi luôn đi?” Mẹ Tân Nhạc mời rất nhiệt tình.
Tân Nhạc: “...”
“Mẹ, chúng ta về nhà ăn cơm mà, bác sĩ Mặc vẫn còn mấy ca bệnh phải khám gấp, không được đâu.” Tân Nhạc lên tiếng nhắc nhở. Người đàn ông này đã nói xin lỗi cô rồi, ngay khi cô nghĩ rằng hai người còn có hy vọng thì anh đã vạch rõ giới hạn với cô rồi.
“Mẹ nói con này, con chẳng hiểu chuyện gì cả, hiếm hoi lắm ba mẹ mới tới thành phố A được một lần? Con lại bảo mẹ về nhà nấu cơm cho con ăn à?”
Tân Nhạc lại nằm không cũng trúng đạn, vừa rồi không phải mẹ mới nói vậy sao?
Mặc Lộ Túc lướt mắt qua Tân Nhạc, rồi lại nhìn sang mẹ cô, “Được ạ, nếu như là lần đầu tiên cô chú tới thành phố A, không bằng để cháu mời nhé. Cháu biết một nhà hàng này được lắm.” Mặc Lộ Túc nói rồi lại quay lại nhìn y tá, “Tôi sẽ về trước tám giờ, những ca bệnh gấp trong khoảng thời gian này cô nhờ bác sĩ Lưu khám giúp tôi.”
“Vâng.” Cô y tá nói rồi quả quyết cầm bệnh án về thẳng phòng làm việc của mình.
Ba Tân Nhạc khẽ nhíu mày nhìn Tân Nhạc, cậu bác sĩ này có phải hơi nhiệt tình quá rồi không.
Tân Nhạc nhún vai, rõ ràng là đang nói: Ba nhìn khí thế của mẹ nhà mình thế kia, người ta dám không đi chắc?
Mặc Lộ Túc vào trong thay đồ đi ra, anh cởi bỏ chiếc áo blouse trắng rồi mặc áo khoác đen vào.
Mẹ Tân Nhạc có nhìn thế nào cũng thấy hài lòng vô cùng, còn không quên nói: “Viện trưởng Mặc là ân nhân cứu mạng con trai cô, nhà cô phải cảm ơn Viện trưởng Mặc, phải mời cháu ăn cơm mới đúng chứ.”
“Cô khách khí rồi ạ, là cô Tân đưa tới kịp thời, hơn nữa cũng kịp thời chẩn đoán bệnh cho nên mới tiết kiệm được thời gian đấy ạ.” Mặc Lộ Túc khách khí lên tiếng, ngoảnh lại nhìn Tân Nhạc một cái.
Tân Nhạc khẽ run lên, vội đứng thẳng người dậy. Dưới ánh mắt của mẹ mình, cô đành phải nói lời trái lương tâm của mình: “Phải phải, may mà có Viện trưởng Mặc.”
“Thế nên nói gì thì nói lần này cũng phải để chúng tôi mời đấy nhé Viện trưởng Mặc.” Mẹ Tân Nhạc cười tươi nói.
Xe của Mặc Lộ Túc đỗ bên ngoài, không phải là chiếc xe có biển số ngầu lòi kia mà anh đã đổi một chiếc xe khác. Tân Nhạc cũng biết chiếc xe này, trước đây nghe nói trong nước chỉ có ba cái, người khác còn chưa kịp trở tay, Sở Ninh Dực đã mua luôn rồi.
“Nếu đi bộ từ đây qua đó thì hơi xa nên vẫn nên lái xe đi thì hơn.” Mặc Lộ Túc nhã nhặn nói.
“Xe tôi đỗ bên kia, để tôi lái xe.” Ba Tân Nhạc nói.
“Nếu chú đã đến thành phố A rồi thì sao cháu lại để chú lái xe được ạ, đi xe cháu đi.” Mặc Lộ Túc nói xong liền mở cửa xe phía sau cho họ.
Mẹ Tân Nhạc nhìn dáng vẻ lịch sự của Mặc Lộ Túc lại càng thấy thích hơn, thế là bà liền kéo luôn chồng lên xe, con gái ngồi đằng trước là vừa đẹp, có thể bồi đắp tình cảm.
Sau khi mọi người lên xe rồi Mặc Lộ Túc liền đóng cửa lại, ra hiệu cho Tân Nhạc lên trên ngồi.
Tân Nhạc nhíu mày, “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”
Bàn tay đang đặt trên ống tay áo của Mặc Lộ Túc thoáng siết chặt lại, thấy cô phòng bị như vậy, anh bỗng cảm thấy đau lòng vô cùng.
“Cô chú lần đầu tới thành phố A, coi như để bù đắp lại những điều trước kia đã nợ đi.” Mặc Lộ Túc nói rất nhỏ, còn xen lẫn cả sự hụt hẫng khó nói thành lời vì sự phòng bị của cô.
Tân Nhạc lại muốn cười, bù đắp lại những gì trước đây đã nợ sao?
Nhưng điều đó có ý nghĩa gì không?
Rõ ràng là chẳng có ý nghĩa gì rồi, vì...
Họ đã kết thúc rồi, một câu “xin lỗi” kia đã phá vỡ dũng khí cuối cùng của cô, đánh nó nát vụn không để sót lại chút nào nữa rồi.