Cánh cửa mở ra, Tân Dương giậm chân đi vào, “Sao mãi mới mở cửa thế, em sắp lạnh chết rồi này.”
Tân Nhạc trợn trắng mắt đi vào bếp, “Sao em lại tới đây?”
“Biết chị có một mình rất đáng thương nên tới ăn Tết với chị nè, đúng là em trai tốt nhất trên đời phải không?” Tân Dương theo Tân Nhạc vào bếp, sau đó mở tủ lạnh ra, “Em biết chắc chắn là chị lại mua sủi cảo đông lạnh mà.”
Tân Nhạc bóc một gói sủi cảo ra đổ vào nước sôi, tựa vào bệ đá nhìn cái người đang muốn tìm thứ gì khác trong tủ lạnh ra ăn, “Ba mẹ có biết em tới đây không?”
“Biết chứ, ba mẹ ngầm cho phép mà.” Tân Dương nói, “Không có gì thật hả, chị định ăn sủi cảo từ mùng một tới rằm luôn đấy à?”
“Không ăn cho nhịn, làm như chị cầu em ăn không bằng.” Tân Nhạc hừ lạnh một tiếng, sau khi vớt sủi cảo lên liền tắt bếp.
Tân Dương lầm bầm một hồi, cuối cùng vẫn phải bất mãn bưng sủi cảo ra ngoài.
Tân Nhạc vớt hết sủi cảo lên rồi rửa nồi, sau đó lại lấy thêm một ít thức ăn ở dưới tủ ra giã đông để làm món khác.
Tân Dương ôm bát đứng trước cửa bếp vừa ăn sủi cảo vừa nhìn bà chị nhà mình, “Làm cho ai ăn đây? Chẳng lẽ là cho em?”
“Trông đã xấu rồi mà mơ còn đẹp nữa.” Tân Nhạc hừ một tiếng rồi lại tiếp tục nhặt rau, thái thịt.
“Chẳng lẽ là làm cho chồng trước của chị? Hai người làm lành với nhau thật rồi hả?” Tân Dương nói rồi lại nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy sự tồn tại của bất cứ sinh vật nào được gọi là đàn ông ở đây cả, tất nhiên là trừ cậu ra.
“Ăn cơm mà cũng không chặn được mồm em lại à.” Tân Nhạc ngoảnh lại, chỉ mắng thằng em một câu rồi lại tiếp tục nấu nướng tiếp.
Làm lành chưa?
Chưa chứ nhỉ.
Dù sao thì sau khi người nào đó kia rời đi cũng không hề xuất hiện nữa.
“Thấy chị hùng hổ nói với ba là không bỏ được ai đó, em còn tưởng là lành rồi chứ.” Tân Dương chậc lưỡi rồi bưng bát ra ngoài.
Tân Lạc đang nhặt rau lại khựng lại, cô lại vô thức đi nấu cơm cho anh, đây là cái tật gì vậy chứ?
Tân Nhạc nghĩ vậy liền quăng luôn dao đó, sau đó cầm sủi cảo đặt trên bệ đá ra ngoài, ngồi xuống đối diện Tân Dương ăn trong ánh mắt tò mò của cậu nhóc.
“Không nấu nữa à?”
“Sao nói lắm thế hả, ăn đi.” Tân Nhạc ghét bỏ nói.
Tân Dương bĩu môi, “Chị, mai chị đưa em tới đại học Thanh Hoa xem nhé.”
“Làm gì? Khảo sát địa hình à?” Tân Nhạc vừa ăn vừa hỏi.
“Chuyện, em cũng phải xem xem trường nào phù hợp với thẩm mỹ của em chứ, đúng không nào?” Tân Dương nói với vẻ hiển nhiên.
Tân Nhạc: “...”
Thôi cô cứ im lặng đi là được rồi.
***
Tại nhà chính của Sở gia.
Sau bữa tối, Mặc Lộ Túc phải quay lại bệnh viện. Lúc anh ra ngoài Thủy An Lạc liền đuổi theo.
“Đàn anh.”
Bên ngoài tuyết đang rơi, Thủy An Lạc xách một cái cặp lồng đưa cho Mặc Lộ Túc, “Bữa khuya.”
Mặc Lộ Túc cúi nhìn rồi nhận lấy, “Cảm ơn, giúp anh chuyển lời xin lỗi tới Tân Nhạc nhé.” Mặc Lộ Túc nói rồi quay người bước xuống bậc cầu thang, sau đó lái xe rời đi.
“Xin lỗi Tân Nhạc?” Thủy An Lạc nhìn chiếc xe rời đi, thắc mắc lặp lại câu này. Anh ấy nói xin lỗi gì Tân Nhạc nhỉ?
“Bên ngoài không lạnh à mà còn không mau vào đi?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, trong giọng nói còn xen lẫn mùi ghen tuông.
“Em biết rồi.” Thủy An Lạc run rẩy đi vào nhà. Cô cũng thấy lạnh chứ. Vào nhà rồi cô liền nhảy tới bên cạnh Sở Ninh Dực, treo người lên cánh tay anh, “Vừa rồi đàn anh có nhắn em chuyển lời xin lỗi tới Tân Nhạc, tại sao vậy nhỉ?”