Hà Tiêu Nhiên khẽ cong khóe môi lên, “Mấy ngày nay con bé này cũng chịu nhiều mệt nhọc. Chuyện hậu sự của mẹ con bé làm rất chu đáo, cũng không hề tỏ ra bất mãn vì Tết nhất đến.”
Sở Mặc Bạch nhìn vợ mình.
Hà Tiêu Nhiên vòng qua giường vén chăn chui vào, dựa vào lòng Sở Mặc Bạch, “Em không thể không thừa nhận mắt nhìn người của Ninh Dực từ trước đến giờ chưa bao giờ sai cả. Con gái thời đại này rất ít đứa có thể làm được như con bé lắm.”
“Ngủ đi thôi, những lời này em nói Lạc Lạc, chắc con bé sẽ vui lắm đấy.” Sở Mặc Bạch khẽ nói với vợ mình.
***
Sáng sớm mùng một, Thủy An Lạc vừa đặt lưng xuống được khoảng ba tiếng đã bật dậy, lại bị Sở Ninh Dực lôi lại, “Ngủ thêm một lát nữa đã.”
“Hôm nay là mùng một, phải dậy sớm, để em đi nấu sủi cảo, mau dậy đi. Tuy không phải đi chúc Tết nhưng vẫn phải chúc Tết ba mẹ chứ, còn phải gọi điện cho ba mẹ em, rồi còn chuẩn bị bảy ngày cho bà, nhiều việc lắm.” Thủy An Lạc nằm bò trên ngực Sở Ninh Dực, thở dài nói, “Dậy đi nào.”
“Mấy nay em bận bịu xoay như chong chóng rồi, nghỉ một ngày sẽ không ai nói gì em đâu.” Người khác không thương nhưng Sở Ninh Dực vẫn thương vợ mình chứ. Mấy hôm nay gần như cứ đặt lưng xuống giường là cô đã ngủ rồi, nhưng chỉ động một tí thôi là lại bị tỉnh.
Thủy An Lạc tì mạnh xuống ngực Sở Ninh Dực để ngồi dậy, “Để em đi nấu sủi cảo, anh mau dậy đi đấy.” Nói rồi cô lại hôn một cái lên môi anh.
Sở Ninh Dực với tay lấy cái điện thoại trên bàn, mới ba giờ mười lăm. Anh lại nhìn cô gái kia thay đồ ngủ ra đi đánh răng rửa mặt.
Mấy năm qua, cô từ một cô gái ngốc nghếch đã trở thành vợ anh, trở thành mẹ của các con. Giờ, cô còn phải gánh vác việc nhà của cả một gia đình nữa.
Anh nhìn cô từng bước trưởng thành, đây là tác phẩm nghệ thuật mà chính anh tự tay điêu khắc ra, là tác phẩm mà anh cảm thấy hài lòng nhất.
***
Còn Tân Nhạc cũng tỉnh dậy từ sớm nhưng vẫn chưa rời giường. Cô cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, vị trí bên cạnh đã lạnh toát từ lâu.
Nhưng cảm giác trên người nhắc nhở cô rằng, mọi thứ sáng này đều không phải là giả.
Tân Nhạc kéo chăn che kín mặt mình, nhưng trong chăn lại toàn là mùi hương của anh.
“A!!!” Tân Nhạc ngồi bật dậy. Chiếc chăn trượt xuống để lộ ra cơ thể đầy dấu hôn, cô lại vội vàng kéo chăn lên che người mình lại, “Ngượng ngùng cái quái gì chứ, cũng có phải lần đầu lăn lộn với nhau đâu.” Tân Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cầm cái áo choàng anh đắp trên chăn trước khi đi mặc vào.
Nhưng rốt cuộc thì giữa cô và Mặc Lộ Túc giờ được tính là gì đây?
Vợ cũ chồng cũ đã ly hôn à?
Vợ chồng cũ mà lại ngủ cùng nhau?
Tân Nhạc gãi gãi đầu đi ra ngoài, sủi cảo tối qua cô đặt trên bàn không thấy đâu nữa, hơn nữa bát đũa cũng đã được thu dọn hết cả rồi.
Mặc Lộ Túc làm?
Kết hôn hơn một năm, Mặc Lộ Túc chưa bao giờ động tay vào việc nhà cả!
Tân Nhạc tò mò đi vào bếp, trên tủ lạnh nhỏ có dán một miếng giấy nhớ, Tân Nhạc liền bóc ra.
[Sủi cảo đông lạnh mua cất vào tủ lạnh rồi.]
Không ký tên, đây là cách viết ngoáy chỉ xuất hiện trên các đơn thuốc, may mà cô là bác sĩ nên vẫn hiểu được.
Mặc Lộ Túc để lại?
Dù sao thì cô cũng đã rất nhiều lần xem anh viết đơn thuốc rồi nên dễ dàng nhận ra chữ của anh!
Tân Nhạc mở tủ lạnh ra, quả nhiên trông thấy mấy gói sủi cảo đông lạnh, còn có mấy loại nhân, chắc vì anh không biết cô thích ăn nhân gì nên mới mua thế này.
“Thật ra Kiều Nhã Nguyễn là em gái anh có đúng không?” Tân Nhạc không nhịn được lẩm bẩm một câu, bởi vì mỗi lần Kiều Nhã Nguyễn đi mua sủi cảo là cũng mua đầy một tủ như vậy.