Lúc Tân Nhạc về đến nhà, trời đã gần sáng.
Lại là một cái Tết cô đơn.
Nhìn căn phòng trọ trống trải, Tân Nhạc thở hắt ra một hơi, vào phòng bếp đun nước, lấy nồi sủi cảo méo mó xẹo xọ cô tự nặn ra chụp một tấm ảnh, sau đó gửi cho ba mẹ mình.
[Bộ trưởng Bộ tài chính: Xấu quá!]
[Công chúa nhỏ: Mẹ, đây là sủi cảo do tự tay con gái mẹ nặn đó, thật là, con mua mẹ cũng nói con, tự con nặn mẹ cũng nói con.]
[Ta là Thái tử gia: Chờ đó, em cho chị xem mẹ chúng ta nặn thế nào, bỏ xa chị mấy con phố luôn.]
[Bộ trưởng Bộ chính trị: Nhạc Nhạc, con thực sự đã quyết định rồi à?]
Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, nồi nước sôi trên bếp gas bốc khói nghi ngút, ngón tay cô đặt trên bàn phím rồi lại thả ra, không biết mình nên gõ gì.
Quyết định rồi sao?
Nếu chưa quyết định, tại sao lại chọn một mình ở nơi đất khách quê người này đón năm mới trong cô độc?
[Công chúa nhỏ: Ba, mẹ, con thật sự không bỏ được anh ấy.]
Tân Nhạc gõ xong mấy chữ này, nước mắt đã rơi lã chã xuống di động.
Cô còn có thể làm gì được đây? Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ.
Nhưng cô thực sự không từ bỏ được.
Nói cô ti tiện cũng được, nói cô ngốc cũng được, nhưng cô không thể phủ nhận cảm xúc chân thực trong lòng mình được.
Nước sôi, Tân Nhạc lau nước mắt đặt di động lên trên bệ bếp, sau đó bắt đầu bỏ từng viên sủi cảo xấu đến không thể xấu hơn của mình vào, còn khóc lóc đăng một bài đăng lên dòng trạng thái trên wechat, ảnh chụp kèm là đống bánh sủi cảo bị mẹ ghét bỏ.
Tân Nhạc vớt sủi cảo ra khỏi nồi, trên wechat mới bắt đầu có thông báo. Đầu tiên là Thủy An Lạc phát lì xì trong nhóm chị em các cô. Sau đó là Kiều Nhã Nguyễn, Tân Nhạc cười ngớ ngẩn nhận tiền lì xì, không hề có ý định mừng lại.
[Tân Nhạc: Đây là tiền lì xì an ủi chó độc thân của hai bà hả!]
[Thủy An Lạc: Đệch, hai lần đều số đỏ được cao nhất, Tân Nhạc, năm nay đời bà lên hương à?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Đỏ bạc đen tình trong truyền thuyết đây mà.]
[Tân Nhạc: Chắc vậy rồi.]
[Tân Nhạc: An Lạc, bà có ổn không đấy?]
[Thủy An Lạc: Không sao cả đâu, hiếm khi được ngày cả ba mẹ chồng tôi đều xuống dùng cơm. Sở Ninh Dực đang xem Gặp nhau cuối năm với cả nhà, cũng không biết đàn anh trực đêm ở bệnh viện thì đêm Giao thừa định thế nào đây?]
[Kiều Nhã Nguyễn: Cho các gái xem ảnh chụp Giao thừa chỗ mị nè. À mà bao giờ mày mới ôm con mày về thế. Hai đứa nhóc đó sắp lật tung cả trời lên rồi. Phong Ảnh đế kiến nghị kinh lắm, mấy ngày nay Tiểu Bất Điểm còn không thèm ngủ với anh ấy nữa kìa.]
[Thủy An Lạc:...]
[Thủy An Lạc: Con tao ra tay nhanh thật, chờ mười tám là có thể kết hôn được rồi, mươi lăm năm sau tao đã có thể làm bà nội rồi, nghĩ mà lại thấy kích động.]
[Kiều Nhã Nguyễn:...]
[Tân Nhạc: Ha ha ha ha ha ha]
[Tân Nhạc: Thương Phong Ảnh đế.]
Tân Nhạc đang cười đến chảy nước mắt trước đống sủi cảo đã nát cả vỏ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, mười một giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là sẽ sang năm mới.
Ai lại tới vào lúc này?
Tân Nhạc đặt di động xuống, đứng dậy đi về phía cửa, “Ai thế?”
Ngoài cửa không có bất cứ âm thanh nào. Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, chẳng lẽ là mình nghe nhầm?
Tân Nhạc lại hỏi lại một câu, vẫn không có người trả lời. Cô suy nghĩ một chút, quyết định không mở cửa, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình cô.
Tân Nhạc xoay người lại tiếp tục ăn sủi cảo tám chuyện.
[Thủy An Lạc: Làm gì thì làm đi, còn nửa tiếng nữa là sang năm mới rồi. Mẹ chồng tao năm nay lại xem Gặp nhau cuối năm với ba chồng tao, thật là kỳ lạ.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Mày có thể kiên trì xem hết cái chương trình đấy mới gọi là kỳ lạ.]
[Thủy An Lạc: Tao cũng đâu có muốn chứ, không phải là anh Sở muốn xem cùng hay sao. Anh ấy lại lấy di động của tao tặng lì xì rồi. Ai da, tao quên mất không thêm hai đứa vào mất rồi, làm sao bây giờ? Anh ấy tặng xong rồi, hai mươi phong cộng lại hơn năm vạn.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Đền đi!!!]
[Tân Nhạc:!!!!!!! ĐỀN]