Thủy An Lạc nắm lấy tay cô, “Tân Nhạc.”
Tân Nhạc ngẩng đầu, nước mắt đã rơi lã chã, “Tôi thực sự không muốn làm anh ấy tổn thương.”
Thủy An Lạc đứng dậy ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Tôi biết bà không cố ý. Thiều Khanh là cảnh sát, có thể cậu ấy nói năng khá bộc trực, chứ không phải cố tình nhắm vào bà đâu.”
Tân Nhạc nắm chặt lấy cổ tay Thủy An Lạc, cố đè nén tâm trạng của mình.
“Nhưng Tân Nhạc à, bà suy nghĩ kỹ lại đi, bà và đàn anh thực sự không còn khả năng nào nữa rồi à?” Thủy An Lạc hơi cúi đầu, nhìn Tân Nhạc đang vùi đầu khóc nức nở, “Ngoài bà ra, anh ấy quả thực không còn gì nữa rồi. Thật ra mấy năm qua không phải là anh ấy không muốn dẫn bà về gặp người nhà, mà bà không biết là anh ấy có quá nhiều vấn đề với cả bà lẫn ba của anh ấy. Hoặc trong nhận thức của đàn anh, những người đó không hề có quyền can dự vào cuộc đời anh ấy, cho nên không phải anh ấy không muốn dẫn bà đi gặp bọn họ đâu.”
Tân Nhạc vẫn không nói gì.
“Anh ấy hận bà nội hai mươi mấy năm, sau này khi biết sự thực, giữa anh ấy và bà nội vẫn còn khoảng cách. Còn ba anh ấy lại gạt anh ấy hơn hai mươi năm, sau đó vì để bù đắp lỗi lầm năm đó lại chọn cách đi khắp nơi trên thế giới. Đối với một người bà như vậy, bà bảo anh ấy sao có thể chủ động đi nói với bà ngoại rằng bà ơi cháu cháu kết hồn rồi. Hay với một người ba như vậy, bà bảo anh ấy làm sao có thể đi nói, "ba, con kết hôn rồi được đây."”
Thủy An Lạc nói liên tục, cô nghĩ cô đã biến thành bà nội rồi, giờ cô rất rất rất là muốn họ trở về bên nhau.
Chính là vì trên thế giới này, có lẽ sẽ không còn ai có thể để tâm đến anh ấy nhiều hơn Tân Nhạc nữa.
Bởi vì sắp sang năm mới cho nên việc hỏa táng của Kiều Tuệ Hòa liền được sắp xếp vào buổi trưa ngày hôm sau. Mặc Lộ Túc vẫn quỳ trong phòng chứa xác lạnh lẽo cả một đêm.
Tân Nhạc không xuất hiện. Sau khi Thiều Khanh ngó nghiêng vài lần, từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện. Thiều Khanh thất vọng, xem ra cô bé kia thực sự đã vứt bỏ Mặc Lộ Túc rồi.
Thằng em họ ngốc ngếch này của anh thực sự không còn gì nữa rồi.
Nghĩa trang của Kiều Tuệ Hòa nằm kề ngay mộ của ông cụ nhà họ Sở, vị trí này đã được đặt từ lâu.
Tuy rằng ông cụ sau khi ra đi đã khiến cho Sở gia gần như lụi bại, còn hại cả đời của con gái mình, nhưng Kiều Tuệ Hòa đã từng nói với Thủy An Lạc, tình yêu, chỉ cần yêu một ngày thôi là đã không thể nào dừng lại, cho dù biết người đó có tồi tệ thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể chọn cách chịu đựng tất cả.
Cho nên, bà vẫn yêu chàng trai đó, vẫn luôn là chàng trai đó.
Ngày hạ táng Kiều Tuệ Hòa, tuyết bay đầy trời, người lớn quyết định để lũ trẻ con ở nhà.
Mộ địa trang nghiêm, ngoại trừ thê lương ra thì không còn chút không khí nào khác.
Hai tay Sở Mặc Bạch run run đặt tro cốt của mẹ mình vào trong mộ, sau đó được Sở Ninh Dực đỡ ra.
Ánh mắt của Thủy An Lạc từ đầu đến cuối vẫn rơi vào người đàn ông đang đứng thẳng tắp bên kia, trên người anh vẫn là bộ quần áo đó, đứng thu lu một góc, như thể bị cả thế gian này vứt bỏ.
Thủy An Lạc cất bước đi tới đứng bên cạnh anh.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn lên trời, để mặc cho bông tuyết quét qua mặt, nhiễm hơi lạnh.
“Giờ anh mới biết, thì ra thế này gọi là hai bàn tay trắng, sống chẳng còn gì lưu luyến.” Mặc Lộ Túc khản giọng nói, “Anh hận bà ấy bao nhiêu năm như vậy, còn chưa kịp nói một câu xin lỗi, bà ấy đã chết trong tay anh. Trước kia anh hận bà ấy không thể chết đi, vậy mà giờ bà thực sự đã mất rồi.”
Giọng nói của Mặc Lộ Túc nhẹ bẫng, tựa như âm thanh từ địa ngục vọng tới, không có bất cứ sức sống nào. Anh như thể không còn chút lưu luyến nào với cuộc sống này nữa.