Báo tin nguy kịch.
Bàn tay đang thắt dây an toàn của Thủy An Lạc thoáng dừng lại.
Ngay cả lần trước, khi tình hình trở nên nguy cấp cũng chưa đến mức phải thông báo tin bệnh tình nguy kịch.
“Anh báo cho đàn anh biết chưa?” Thủy An Lạc khản giọng hỏi.
Sở Ninh Dực gật đầu, sắc mặt tái đi mấy phần, ánh mắt cũng có chút buồn bã thương cảm.
Thủy An Lạc thắt chặt dây an toàn, cầm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh, “Bà nội sẽ không sao đâu, bà vẫn đang chờ tin của đàn anh mà.”
Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ngồi phía sau, hai bé chỉ cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái, tâm trạng của ba cũng rất lạ.
Trực thăng của Sở Ninh Dực đã đáp xuống sân bay. Lúc bọn họ về đến nơi Mặc Lộ Túc đã ở đó. Anh vẫn đang ngồi trên trực thăng dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đều bước vào mà không nói gì. Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau run rẩy, cảnh tượng này kinh khủng quá.
Toàn thân Mặc Lộ Túc giống như bị nỗi đau thương bao phủ, người ngoài không thể nào tiến lại gần anh lấy nổi một bước.
So với Sở Ninh Dực, có lẽ tình cảm của Mặc Lộ Túc với Kiều Tuệ Hòa mới là phức tạp nhất, vì nó có oán hận, có tranh chấp, có tôn kính, và cả sự cảm kích.
Trong ấn tượng của Thủy An Lạc, lần nào Mặc Lộ Túc và Kiều Tuệ Hòa gặp nhau cũng đều giương cung bạt kiếm, nhưng cũng chính vì thế mà hiện giờ, có lẽ anh ấy sẽ càng đau lòng hơn.
Sở Ninh Dực bảo Thủy An Lạc dẫn hai đứa nhóc vào bên trong nghỉ ngơi, chắc khoảng hơn một tiếng nữa là có thể về đến thành phố A rồi.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, dẫn hai đứa nhóc đi vào trong.
Sở Ninh Dực đi tới ngồi đối diện với Mặc Lộ Túc. Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau. Cậu nhóc bất an quay đầu lại nhìn hai người đàn ông ngồi đối mặt với nhau.
Bánh Bao Rau siết chặt tay mẹ mình, gương mặt vẫn còn giả vờ bình tĩnh.
Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc một cái, ôm cậu nhóc ngồi bên giường. Bánh Bao Đậu cũng không dám lộn xộn, dùng bàn tay nhỏ xíu cầm lấy tay anh trai, giống như đang trấn an tâm trạng bất ổn của anh mình.
Bởi vì không phải ba lái cho nên anh đang sợ.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn em gái, cuối cùng ánh mắt cũng bình tĩnh hơn được một chút.
Bánh Bao Đậu dùng bàn tay mũm mĩm của mình nắm chặt lấy tay anh trai, còn liên tục kể chuyện cười cho anh nghe, không hề giống vẻ đối nghịch với anh thường ngày.
Thủy An Lạc thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, không có bất cứ âm thanh nào.
Mặc Lộ Túc nhìn ra phía ngoài, Sở Ninh Dực nhìn Mặc Lộ Túc.
“Giữa ba người chúng ta, người bà để tâm nhất vẫn là cậu. Lúc trước Thiều Khanh có nói với tôi, hai ngày qua bà cụ vẫn nhắc đến cậu, ăn ngủ đều chỉ nhắc tới cậu, thần trí mơ hồ vẫn dặn ba và cô dù thế nào cũng phải gọi cậu về.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
Hai bàn tay vốn đang nắm của Mặc Lộ Túc lại siết chặt hơn mấy phần, đầu ngón tay gần như găm vào lòng bàn tay, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, như thể toàn thân đã chết lặng, chỉ mờ mịt hoảng hốt khi nghe thấy tin này này.
“Bà cụ oanh liệt cả một đời, lỗi lầm duy nhất, chính là đối với cô ba.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Cảm xúc của Mặc Lộ Túc căng thẳng tột độ. Như không chịu nổi sức nặng của nỗi đau này, anh đập thẳng trán xuống bàn, mang theo sự bi ai và thương cảm vô tận.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động, ôm Bánh Bao Rau đang ngủ bước ra. Cô nhìn thấy Mặc Lộ Túc đã gục xuống bàn còn Sở Ninh Dực vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đối diện với anh.
Thủy An Lạc dừng bước. Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía cô. Thủy An Lạc thấy lòng dạ nao nao, tình cảnh này khiến cô cảm thấy lần này bà thực sự không qua khỏi được rồi.