Sở Ninh Dực không lên tiếng, ba Tân Nhạc cũng không nói gì.
Sở Ninh Dực cảm thấy một nhà sinh ra được hai người con học giỏi, IQ không phải là nhân tố duy nhất, ba Tân Nhạc có lẽ là người đàn phám tốt nhất mà anh từng gặp được.
Ông không nói nhiều, nhưng vừa bắt đầu đã kéo anh vào trong trận địa của mình, ví dụ như: Chúng ta đều là người làm cha làm mẹ.
Mẹ Kiều Nhã Nguyễn phản đối về mặt tình cảm của Phong Phong, như vậy với Phong Phong mà nói thì cũng là một điều tốt, vì như thế anh cũng có điểm để xuống tay.
Nhưng ba Tân Nhạc lại rất bình tĩnh, vì không muốn con gái bị tổn thương và đau lòng, cho nên chúng tôi mới không nhắc tới quá khứ của nó.
Thử hỏi, ngay đến cả nhắc tới cũng không muốn nhắc thì sao có thể tìm được bước đột phá đấy?
Sở Ninh Dực không thể không thừa nhận, ba của Tân Nhạc đúng là một người rất ghê gớm.
Sở Ninh Dực ngồi trên sofa, nhìn ba Tân Nhạc đang ngồi đối diện.
“Chú à, trên đời này mọi sai lầm đều có lý do của nó. Cô cháu mất sớm, thế nên cậu ấy mới bị đè nặng tâm lý, dẫn đến việc khi đối mặt với chuyện tình cảm cậu ấy không thể giải quyết thỏa đáng được.” Sở Ninh Dực lại lên tiếng.
Ba Tân Nhạc nhìn anh, khẽ giơ tay lên, “Ai cũng từng có quá khứ của mình, ngài Sở cũng có con gái, nhưng chắc giờ cậu vẫn chưa thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Khi con còn nhỏ, tôi cũng giống như ngài bây giờ vậy, chỉ cần con bé vui vẻ thì cái gì cũng cho nó. Trên thế giới này đứa con gái xinh nhất chính là con gái mình, người khác không thể bì được.” Ba Tân Nhạc nói, như thể có thể nhớ ra được dáng vẻ hồi nhỏ của con gái.
Chuyện này thì Sở Ninh Dực thừa nhận, dù Tiểu Bất Điểm xinh hơn con gái anh, nhưng trong nhận thức của Sở Ninh Dực, xinh đẹp nhất vẫn chính là con gái bảo bối của anh. Trên đời này chỉ cần là thứ con gái anh muốn, chứ không có thứ con gái anh không xứng, không với tới.
Đây chính là tâm lý của người làm cha.
“Nhưng con cái rồi cũng sẽ từ từ lớn lên, tâm lý cũng sẽ thay đổi, chờ nó trưởng thành rồi, tới lúc đó cậu sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc này đây, đó chính là nỗi lo buổi tối ngủ cũng sợ con gái sẽ bị người ta cướp đi mất. Rồi có một ngày con gái tôi nói với tôi rằng, ba ơi con kết hôn rồi, nhưng giờ con không thể đưa anh ấy tới cho ba gặp được. Kỳ thực lúc đó tôi không nói gì với mẹ nó cả, nhưng cả thế giới này lại như sụp đổ xuống, mức độ cao nhất mà tôi có thể chấp nhận được là có thể tự tay giao con gái cho người mà ít nhất có thể khiến mình tin tưởng. Nhưng người kia lại chưa hề có được sự cho phép của chúng tôi mà đã đưa con gái tôi đi mất, thậm chí còn nói là không tiện gặp chúng tôi.” Ba Tân Nhạc cười ha hả, nhưng lời nói lại xen lẫn sự trào phúng cay nghiệt.
Sở Ninh Dực đang chỉnh lại cổ tay áo của mình liền khựng lại, đầu ngón tay cũng đã trở nên trắng bệch.
Nếu như có một ngày, Bánh Bao Đậu bỗng nói với anh rằng, ba ơi con kết hôn rồi thì sao?
Không, Sở Ninh Dực phát hiện lúc này anh có nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện đó. Anh không thể chấp nhận được việc trong cuộc đời con gái anh lại xuất hiện một người đàn ông còn quan trọng hơn cả anh, đó sẽ làm cảm giác thế nào?
Anh nghĩ, chắc cả đời này anh sẽ không thể thích người đó được, thậm chí còn có địch ý với người đó nữa.
“Ngài Sở, tôi nói tới đây cậu đã hiểu được lời của tôi rồi chứ?” Ba Nhạc Tân lên tiếng.
Sở Ninh Dực thả lỏng ngón tay đã trắng bệch của mình ra, khẽ gật đầu cũng không tiếp tục khuyên ông nữa, vì trong cuộc chiến giữa người cha trẻ và người tra trung niên này, anh đã thua rồi, đã thế còn thua ngay trong tâm lý của mình.
“Chú, cháu hiểu rồi.” Sở Ninh Dực khẽ nói.
Đây là lần đầu tiên cuộc đàm phán của anh kết thúc trong thất bại.