Thủy An Lạc còn đang xoắn xuýt chuyện này, bên trong đã vang lên tiếng kêu của con gái, Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy từ trên người Sở Ninh Dực, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sở Ninh Dực nhìn vòng ôm trống rỗng, có chút lạc lõng hạ tay xuống, quả nhiên có trẻ con chính là tước đi tự do của chính mình, đã lâu rồi anh không được ôm vợ mình một cách tử tế, tối đi ngủ cũng phải thường xuyên lo lắng xem bọn trẻ có đạp chăn hay không, mùa đông có bị lạnh hay không, mùa hè có bị nóng hay không.
Làm cha làm mẹ trên đời, anh giờ chỉ mong bọn trẻ mau lớn một chút thôi.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Đậu thay đồ, Bánh Bao Đậu biết sắp đến nhà người khác, còn cố ý bảo mẹ trưng diện cho bé một chút, bé phải mặc bộ đồ đẹp nhất.
Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen, con còn điệu hơn cả chú Tư của con, lại còn nói chú Tư con điệu.
Bánh Bao Rau cũng thấy như vậy, người điệu đà nhất không phải chú Tư, mà là em gái của bé.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Đậu xỏ một đôi tất đùi màu đen, lại cho cô bé mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, kèm với một chiếc váy bồng, chính là kiểu quần áo mà các cô bé thích nhất. Nếu như ở nhà, Bánh Bao Đậu chắc sẽ chê bai, nhưng lúc này vì để cho nhà người ta có ấn tượng tốt, Bánh Bao Đậu rất là vui lòng.
Thay quần áo cho hai đứa nhỏ xong, Sở Ninh Dực vào toilet rửa mặt một cái mới ra ngoài.
Thủy An Lạc nhìn anh, nhíu mày nói: “Hay là để em đưa Đậu đi, anh với Rau ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng nay anh lái xe năm sáu tiếng còn gì.”
“Không sao cả đâu, đi thôi” Sở Ninh Dực nói, bước qua ôm lấy con trai, “Sớm muộn gì cũng thành họ hàng, sau này đến thành phố A cũng phải tiếp đón.”
Thủy An Lạc nghĩ, ông anh họ này, chỉ có ngoài miệng là độc mồm thôi, đối với Mặc Lộ Túc anh vẫn rất quan tâm, nếu không anh đã chẳng thèm để ý xem Tân Nhạc là ai.
Bánh Bao Rau vươn tay ôm lấy cổ ba, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên, aiz, bé tuyệt đối không muốn đi bán vẻ dễ thương đâu, nhưng mẹ bảo, bé mà không đi, hạnh phúc của chú họ sẽ tiêu tùng, cái nồi này to quá, bé mới không muốn phải cõng đâu.
Nhưng bán vẻ dễ thương chẳng phải là độc quyền của em gái hay sao?
Oh, được rồi, em gái bé chẳng khác nào bé mập cả, phải gọi là bán ngu mới đúng.
“Không hiểu sao con thấy anh đang mắng con.” Bánh Bao Đậu tựa trong lòng mẹ, lẳng lặng liếc nhìn anh mình.
Bánh Bao Rau: “...”
Ánh mắt của Bánh Bao Rau thoáng né tránh, bình tĩnh nhìn sang một bên, bé có mắng à? Rõ ràng là không!
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn hai đứa nhóc, đi theo Sở Ninh Dực ra ngoài.
Lúc cả gia đình đến nơi, Tân Nhạc đã đứng chờ dưới lầu, vừa nhìn thấy biển số xe siêu độc của Sở Ninh Dực đã lọ mọ chạy tới, bởi vì xuống ngay dưới nhà nên Tân Nhạc chỉ mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài, bên trong là đồ ở nhà.
Thủy An Lạc xuống xe nhìn cô ấy, hơi nhíu mày, “Cậu đã khỏe hẳn chưa?”
Tân Nhạc ôm Bánh Bao Đậu xuống. Bánh Bao Đậu lập tức hôn cô ấy một cái. Tân Nhạc mở miệng cười, “Bao nhiêu lâu rồi, không sao đâu, đừng lo.”
Sở Ninh Dực vòng qua phía sau xách lễ vật ra, Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau xuống xe.
“Hai người mua nhiều thứ như vậy làm gì.” Tân Nhạc nhíu mày nói, dẫn bọn họ vào.
Thủy An Lạc cười thần thần bí bí, cổ đại lúc đính hôn còn có tục tặng lễ kia kìa, một ngày lễ như thế này, bọn họ là người bên đằng trai, tặng lễ cũng là chuyện bình thường, nhưng có thể thấy nếu cô nói ra những lời này, Tân Nhạc nhất định sẽ không nhận.
Cho nên không nói thì hơn.