Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc yên lặng xoay người, đem toàn bộ quần áo đã sắp xếp xong xuôi treo lại vào tủ quần áo.
“Anh cứ nghĩ mãi, với thành tích của em thì em qua được kỳ thi ở trường em kiểu gì vậy?” Có lẽ Sở Ninh Dực cảm thấy đả kích còn chưa đủ lớn cho nên tiếp tục nói.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc nắm lấy quần áo rồi quay phắt người lại, ném chúng vào người Sở Ninh Dực: “Kể cả học dốt thì đến lúc kiểm tra vẫn có có thần nhập xác có được không hả?”
Giống như cô đã triệt phá toàn bộ ánh mắt của người khác mà vào được trường đại học vậy.
Giống như thầy giáo của cô từng nói, cô không thi nổi vào đại học hạng hai nhưng mà hết lần này đến lần khác Thủy An Lạc lại thi được điểm cao ngất ngưởng, thế rồi thẳng tiến vào đại học hàng đầu cả nước.
“Vậy em phải bị bao nhiêu thần nhập xác mới đạt được hiệu quả như vậy?”
Thủy An Lạc: “...”
Tuyệt giao! Không thể nào nói chuyện vui vẻ được với anh nữa rồi!
Sở Ninh Dực khẽ bật cười rồi ôm con gái đứng dậy, một tay cầm lấy xe đẩy của bé con: “Em dọn nhanh lên một chút còn xuống ăn cơm.”
Thủy An Lạc lầm bà lầm bầm thu dọn xong xuôi, sau đó xuống lầu dùng bữa.
Lúc Bánh Bao Rau biết ba sẽ lái xe thì khẽ thở hắt ra một hơi, thế này thì tốt rồi.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu con trai, đứa bé đáng thương cả ngày cứ bị mẹ mình dọa đến khóc thét này.
Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa nhìn con trai: “Con trai à, con không thể như vậy được, sau này ba của con phải làm sao bây giờ? Giả sử phái qua Mỹ công tác thì con cũng định lái xe đi à?"
Sở Ninh Dực: “...”
Bánh Bao Rau: “...”
Đến Mỹ bằng cách lái xe?
Má!
Thủy An Lạc hoàn toàn không hề cảm thấy mình nói gì sai cả, đây là ví dụ rất đơn giản, giả dụ như đến mấy nước kiểu quốc đảo như Nhật Bản thì chẳng lẽ phải bơi qua biển sao.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn con trai mình, đây đúng là một vấn đề lớn, hy vọng con trai lớn thêm một chút sẽ học được cách tin tưởng một vài ngời.
Sau bữa cơm tối, Thủy An Lạc đặc biệt chạy qua nhà Kiều Nhã Nguyễn ở sát vách, mở ngăn kéo ở tủ tivi để tìm một vài đĩa phim của Phong Phong, sau đó bắt được Phong Phong.
Lúc này Phong Phong đang bưng nước uống. Anh cúi đầu nhìn đĩa DVD mà Thủy An Lạc đang chìa ra, nói: “Làm gì thế, đột nhiên cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của tôi quá thần sầu nên muốn xem lại phim của tôi à?”
Thủy An Lạc trợn mắt rồi lườm anh ta một cái: “Má, mau ký tên vào đi, tôi muốn đi hối lộ!”
Phong Phong nhíu mày rồi đặt ly nước xuống, ký tên cho Thủy An Lạc: “Biết một chữ ký của tôi đáng giá bao nhiêu không?”
“Có đáng giá bằng anh Sở nhà tôi không?” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi nhìn Phong Phong ký tên, sau đó quay đầu nhìn phòng khách: “Lão Phật Gia với Tiểu Bất Điểm đâu rồi?”
“Đang thu dọn đồ đạc trên lầu, mai phải đến quân doanh rồi.” Phong Phong nói rồi đặt bút xuống, nhìn Thủy An Lạc thu dọn đống đĩa: “Hối lộ ai thế? Anh Sở nhà cô ký tên một cái là giá trị đến mấy triệu đó, sao cô không tìm anh Sở nhà cô mà xin chữ ký?”
Thủy An Lạc đếm đếm, không nhiều không ít, vừa vặn mười bản: “Được rồi, nhà anh có poster của “Vương Phi” không? Cũng ký cho tôi một tấm đi.”
Phong Phong chỉ chỉ vào một cái xó nào đó: “Lần trước George có để ở đó một xấp, cô tìm thử xem.”
Thủy An Lạc đặt đĩa xuống rồi chạy tới cái thùng sau cửa tìm đồ, lôi một đống poster của “Vương Phi” ra, vừa lôi còn vừa nói: “Mẹ của Tân Nhạc thích anh nên tôi phải cầm đi đút lót cho người ta chứ.”
“Gái à, ba cái trò ký tên này cái giá trị gì đâu, cô lấy nhiều như vậy để làm gì?” Phong Phong trợn trắng mắt nói: “Bắt được một Ảnh đế nhưng lại chỉ muốn ký tên, cô đúng là ngu ngốc.”
Thủy An Lạc dừng một chút, hoàn toàn không để ý việc Phong Phong đang nói cô ngốc mà quay đầu nhìn anh: “Đúng nhỉ! Không thể tặng nhiều! Tặng nhiều không thể hiện được việc tôi phải mất công mất sức mới có được!”
Phong Phong: “...”
Cô tốn công tốn sức cái quái gì vậy?