Tân Nhạc hét lên một tiếng sợ hãi. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị ai đó lôi đi.
Thương Huy đứng vững lại rồi nhìn bóng lưng phía xa xa, khóe miệng của anh ta khẽ giật một cái, người đàn ông kia cũng không đến mức vô tình như Tân Nhạc đã nói nhỉ.
“Mặc Lộ Túc! Anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra!” Tân Nhạc cố sức giằng tay của mình ra nhưng lại bị Mặc Lộ Túc đè lên xe.
Tân Nhạc hít vào một hơi lạnh, phía sau lưng cô là cửa xe lạnh lẽo như băng.
“Có nhiều lời để nói với cậu ta đến thế sao?” Nhất là khi cô còn cười ngọt ngào như vậy. Cô chưa bao giờ cười như thế trước mặt anh cả.
Nghĩ tới đây thì sự tức giận trong lòng ngực Mặc Lộ Túc càng dâng cao.
Tân Nhạc cố nhịn xuống cảm giác đau đớn. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang áp sát mình, vốn là cô đang cảm thấy tội lỗi vì chuyện ở nhà vệ sinh nhưng khi nhìn thấy thái độ này của anh thì Tân Nhạc chỉ cảm thấy nực cười.
Anh đang chất vấn cô đó sao?
Nhưng mà anh dựa vào đâu để làm thế?
“Anh ấy là bạn trai của tôi, tương lai có thể là chồng tôi! Tôi với anh ấy có chuyện để nói cũng là bình thường không phải sao? Dù sao thì tôi không muốn trải qua một cuộc hôn nhân một người thêm một lần nào nữa đâu!” Tân Nhạc gằn từng nói.
Đối với sự chất vấn của Mặc Lộ Túc, Tân Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
“Bạn trai?” Mặc Lộ Túc cười nhạt: “Cậu ta đang lợi dụng em!”
“Vậy thì sao chứ? Ít nhất người anh ta thích đã kết hôn rồi, anh ta sẽ không ảo tưởng đi cướp lấy thứ không phải là của mình đúng không?” Tân Nhạc đanh giọng phản bác: “Ít nhất anh ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, lúc người khác bị thương thì nghĩ cách cướp lấy vợ người ta! Nhất là khi người đó lại còn là anh họ của anh ta!” Tân Nhạc nói rồi mạnh mẽ đẩy người ra: “Mặc Lộ Túc! Anh tự giữ lại chút mặt mũi cho mình đi! Đừng làm những chuyện như hôm nay nữa!”
Dưới chân Mặc Lộ Túc như nhũn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tân Nhạc đang đi về phía Thương Huy.
Cô nói: Dù sao cô cũng không muốn trải qua cuộc hôn nhân một người thêm một lần nào nữa.
Cô nói: Ít nhất anh ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, lúc người khác bị thương thì nghĩ cách cướp lấy vợ người ta! Nhất là khi người đó lại còn là anh họ của anh ta.
Ai nói cô gái này dịu dàng chứ, cô gái này rất ác, từng câu từng chữ của cô cứ như đâm vào tim gan anh.
Hôn nhân một người, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người kia là anh họ.
Từng câu bóp nghẹt, từng chữ găm thẳng vào trái tim.
Cô gái này sao mà ác đến thế.
Mặc Lộ Túc dùng tay ôm lấy ngực trái của mình, ánh mắt hướng về phía người kia đang cầm lấy cổ tay của Tân Nhạc, nhưng lần này anh lại chẳng dám đi qua đó.
Thấy Tân Nhạc đi tới, Thương Huy liền nắm lấy cổ tay của cô rồi lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tân Nhạc khẽ lắc đầu, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho người phía sau, trái lại cô tự mình khoác tay lên cánh tay của Thương Huy rồi cùng anh ta đi về phía nhà mình. Lúc đi qua Mặc Lộ Túc, Tân Nhạc cố ý nói một câu: “Đi thôi, mẹ em biết anh qua nhà nên cố tình mua đồ ăn đấy, bảo anh tối nay ở lại dùng cơm.”
Thân thể của Mặc Lộ Túc khẽ run lên.
Thương Huy hơi nhướng mày, thoáng liếc qua Mặc Lộ Túc rồi mới lên tiếng trả lời: “Anh cũng nghĩ như vậy, chuyện của chúng ta anh cũng đã nói với mẹ anh rồi, mẹ anh vẫn còn nhớ rõ em đấy, hay là để ngày mai anh dẫn em qua gặp mẹ anh nhé.”
“Được thôi.” Tân Nhạc nói.
Một câu nói nhẹ bẫng vang lên trong không gian, nhắm thẳng vào màng nhĩ của Mặc Lộ Túc.
Gặp ba mẹ?
Bọn họ đã muốn gặp ba mẹ hai bên rồi.
Vậy thì bước tiếp theo thì sao?
Kết hôn?
Cho tới bây giờ anh chưa có một lần đưa cô đi gặp ba mẹ mình, thậm chí bây giờ ba của Mặc Lộ Túc còn chưa hề hay biết chuyện hai người họ đã từng kết hôn.
Thế nhưng người đàn ông này lại muốn dẫn cô đi gặp gia đình.
Mặc Lộ Túc siết chặt tay của mình lại, giống như nếu làm như vậy thì anh có có thể khiến mình không còn cảm thấy cái cảm giác đau đớn không nói nên lời này nữa, đau đến không thể hít thở nổi.
Mặc Lộ Túc nhìn bóng lưng của hai người họ dần biến mất trong tầm nhìn, một bàn tay của anh chống lên cửa xe, hơi lạnh từ mặt kim loại bắt đầu từ lòng bàn tay rồi lan ra cả người có lẽ sẽ giúp nỗi đau này bớt đi một chút.