Thương Huy mỉm cười nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Em nói hay là để anh nói?”
Lớp trưởng liền kéo kéo áo của Tân Nhạc, Tân Nhạc nhìn anh ta tỏ ý đã hiểu.
Lúc này lớp trưởng mới yên tâm, sau đó cầm đũa lên nói: “Ăn, ăn nào, vừa ăn vừa nghe nào! Dù sao thì đây cũng là tin tức trọng đại của hai học bá lớp chúng ta đó!”
Mọi người bật cười rồi cùng nhau cầm đũa lên.
Thương Huy nhìn lớp trưởng đưa đũa cho Lý Tử, thấy cô ấy mỉm cười thì bàn tay khẽ siết chặt lại, một lúc sau mới mở miệng: “Hôm nay, tôi tới đây cũng là vì có chuyện muốn thông báo với mọi người, đó là...”
“Thiếu phu nhân, canh gà ác này là do thiếu gia phân phó nhà bếp nấu! Thiếu gia có nói, đồ ăn đưa lên trước chủ yếu là các loại đồ ăn nguội nên thiếu phu nhân ăn ít một chút.” Quản lý đột nhiên xuất hiện rồi để nhân viên phục vụ đặt canh gà ở trước mặt Tân Nhạc, rồi khom lưng dẫn người rời đi.
Thế nhưng, sự xuất hiện đột ngột của quản lý khiến cả căn phòng rơi vào bầu không khí xấu hổ.
Thiếu... phu nhân?
Đức Mãn Lâu là nhà hàng lớn nhất ở thành phố S, nghe nói là một hệ thống nhà hàng với trụ sở chính đặt ở thành phố A.
Mà Tân Nhạc lại công tác ở thành phố A, một tiếng thiếu phu nhân này đúng là lúng túng đến cực điểm.
Tân Nhạc híp mắt nhìn bát canh gà trước mặt mình. Bàn tay đang nắm chặt của Thương Huy bất giác siết chặt hơn.
“Tân Nhạc, chuyện này...” Lớp phó học tập ngồi cách cô không xa lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này, “Cậu đã kết hôn rồi à?”
Tân Nhạc hít một hơi thật sâu rồi đẩy canh gà sang một bên: “Có khả năng là đưa nhầm rồi.”
Tân Nhạc nói xong, mọi người lập tức cười lúng túng rồi tiếp tục bàn tiếp câu chuyện vừa rồi.
Mà ở ngay phòng bên cạnh, Mặc Lộ Túc đang ngồi gõ nhẹ lên mặt bàn.
Quản lý cung kính đứng bên cạnh anh: “Thiếu gia đột nhiên tới thành phố S, không báo trước cho nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả.”
Mặc Lộ Túc theo ngành y đã nhiều năm, chưa từng can thiệp vào chuyện làm ăn của công ty, thế nhưng anh ta vẫn biết sản nghiệp của mình có những cái gì.
Chỉ là không ngờ, đám bạn học của cô lại tổ chức họp lớp ở chỗ này.
“Không cần chuẩn bị gì cả, một lát nữa ghi hóa đơn của phòng bên kia cho tôi là được rồi.” Mặc Lộ Túc nói, ngón tay vẫn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Quản lí gật đầu, sau đó ngập ngừng nói: “Hiện giờ chủ tịch đang ở thành phố S, thiếu gia có muốn qua xem thử hay không?”
Ngón tay đang gõ trên mặt bàn của Mặc Lộ Túc dừng lại, anh quay đầu nhìn quản lý: “Ba tôi đến đây từ lúc nào?”
“Đại khái là ba ngày trước, hôm qua chủ tịch có đến thị sát nhà hàng, nghe trợ lý nói chủ tịch sẽ ở lại thành phố S từ ba đến năm ngày.”
Mặc Lộ Túc không nói gì, mấy năm này ba anh hầu như ở lại nước ngoài, ông ấy làm như vậy là để thành toàn ước nguyện của mẹ anh. Nghĩ lại thì lần cuối cùng hai người họ gặp nhau là trước Tết Âm Lịch, có gọi videocall một lần.
Khi đó ba anh đang ở cao nguyên, nên tín hiệu không tốt lắm. Sau khi ông nói với anh rằng không biết mẹ anh có thích nơi đó không thì đầu bên kia mất tín hiệu, từ sau đó bọn họ cũng không gặp nhau.
“Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi!” Mặc Lộ Túc nói rồi giơ tay lên, ý bảo quản lý rời đi.
Sau khi quản lý đi ra ngoài, thì Mặc Lộ Túc có thể loáng thoáng nghe được những âm thanh ồn ào của phòng bên cạnh, còn có giọng nói hưng phấn của cô nữa.
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn điện thoại đang đặt trên bàn, sau đó bấm gọi cho ba mình.
Ở căn phòng bên cạnh, mọi người hoàn toàn không bị bát canh gà kia làm ảnh hưởng, cũng không ai nói đến câu chuyện lúc ban đầu. Tân Nhạc với lớp trưởng nói nhiều nhất, còn Lý Tử vẫn giữ yên lặng. Thương Huy thì chỉ tập trung chăm sóc cho Tân Nhạc, bầu không khí vô cùng hòa hợp.