Tân Nhạc bị đau nhưng không hé lấy nửa lời. Cô vẫn không thay đổi sắc mặt, như thể cổ tay không phải của mình vậy.
Mặc Lộ Túc trầm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tân Nhạc quay lại nhìn xuống tay anh, đôi tay này vẫn y như trong ký ức của cô.
Chỉ có điều bàn tay anh trao cô không còn ấm áp nữa mà ngược lại rất lạnh.
“Sao bác sĩ Mặc lại cố chấp thế nhỉ, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả. Anh muốn làm người con có hiếu đó là chuyện của anh, tôi đã giúp anh một lần rồi.” Tân Nhạc nói xong liền lắc lắc cổ tay đã đỏ lên của mình.
Mặc Lộ Túc nhíu mày nhìn cô tay cô, lời của cô nghe vẫn chói tai như trước.
Đây không phải là lần đầu tiên cô dùng cách nói chuyện xa lạ này nói với anh.
Thương Huy nhìn họ với vẻ hứng thú, cuối cùng lại nắm lấy cánh tay của Mặc Lộ Túc, “Anh gì này, xin anh hãy buông tay bạn gái tôi ra.”
“Bạn gái?” Mặc Lộ Túc cười lạnh, lại nhìn Thương Huy đánh giá một lượt, đó chính là cậu chủ ngân hàng trong truyền thuyết.
Tân Nhạc nhìn sự trào phúng của anh chỉ cảm thấy nhức mắt. Cô khẽ dùng lực rút cổ tay đang đỏ lên của mình ra, ngoảnh lại nhìn Thương Huy, “Chúng ta đi thôi.”
Thương Huy khẽ gật rồi đưa Tân Nhạc rời hỏi đây.
Mặc Lộ Túc vẫn đứng im tại chỗ nghe tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Tiếng chuông gió treo trên đó vang lên những tiếng vang trong trẻo, nhưng âm thanh đó lại như đánh vào tim anh.
Ngoài cửa sổ là bóng hai người đang dắt nhau đi, Mặc Lộ Túc thấy Thương Huy mở cửa xe cho cô, lại nhìn thấy cô mỉm cười bước lên xem.
Xem phim?
Hình như anh chưa từng đưa cô đi xem phim bao giờ cả.
Không, không chỉ là đi xem phim, dù là cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm cũng không hề có, phạm vi cuộc sống của họ hình như chỉ có nhà, bệnh viện, bệnh viện, nhà, có vậy mà thôi.
Tim anh như bị ai đó bóp lấy, đau đớn không thể thở nổi.
Họ kết hôn hơn một năm trời, rốt cuộc có bao nhiêu điều có thể lưu giữ lại được chứ?
Mặc Lộ Túc không đuổi theo ra ngoài mà ngồi xuống vị trí mà cô vừa ngồi, rồi lại đưa tay lên vuốt ve chiếc cốc mà cô vừa uống.
Đã bao lâu anh không thấy cô cười rồi?
Có một số ký ức xộc vào trí não, khiến anh cảm thấy đau đớn như bị dùi vào đầu.
Còn Tân Nhạc sau khi lên xe thì vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thương Huy liếc cô một cái rồi nói: “Phụ nữ lúc trở nên nhẫn tâm thì đúng là đàn ông cũng không thể địch nổi được.”
Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn anh ta, nhàn nhạt nói, “Không phải nhẫn tâm, chỉ là đã chết tâm từ lâu rồi thôi.”
Chết tâm từ lâu rồi, thật ra từ hơn một năm trước, đáng lẽ ra cô nên chết tâm rồi, lúc đứa bé mất, cô nên triệt để từ bỏ rồi mới phải.
[Trong căn phòng khách gọn gàng sạch sẽ, Tân Nhạc vui sướng cầm báo cáo nhìn đồng hồ trong phòng, chờ Mặc Lộ Túc trở về.
Cánh cửa được mở ra, Tân Nhạc giấu kết quả ra sau lưng nhìn người đàn ông đang bước vào nhà.
“Anh về rồi à?” Tân Nhạc cười nói.
Mặc Lộ Túc nhàn nhạt “ừ” một tiếng rồi quăng cái túi lên chiếc tủ để đồ ngoài cửa, cúi xuống thay giày.
Tân Nhạc biết anh đã làm phẫu thuật mười tám tiếng đồ hồ rồi nên rất mệt, nhưng cô muốn nói cho anh biết chuyện này ngay lập tức.
“Lộ Túc, em...”
“Anh mệt lắm, chờ anh ngủ dậy đã rồi nói.” Mặc Lộ Túc nói rồi liền đi qua Tân Nhạc vào phòng ngủ.
Tân Nhạc sững ra, khẽ nói: “Em có thai rồi.”
Mặc Lộ Túc thoáng dừng bước, lúc này anh đã đi đến cửa rồi. Anh nắm lấy tay nắm cửa, nghe thấy cô nói vậy xong cũng không có tâm trạng kích động gì, chỉ đơn giản “ờ” một tiếng.]
Hình ảnh lạnh lùng ấy của anh lại dừng lại trong ký ức của cô, Tân Nhạc khẽ cắn ngón tay mình, “Tâm đã chết từ lâu rồi.” Cô nói như thể đang nói với Thương Huy, nhưng cũng lại như đang nói với chính mình.