Sáng sớm, lúc Tân Nhạc về đến nhà dường như cũng khiến mẹ cô sợ chết khiếp.
Mẹ cô vẫn đang mặc đồ ngủ, băng bịt mắt vẫn còn đang đeo trên đầu, ngẩn ra nhìn con gái bước từ cửa vào phòng mình. Mẹ Tân bỗng định thần lại, vội vàng chạy theo, “Ôi trời ơi, con bé này không phải nói thứ tư tuần sau mới về sao? Sao lại về giờ này thế này?”
Tân Nhạc thấy mẹ theo vào liền chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay mình, “Mẹ, giờ là bốn rưỡi, từ tối hôm trước đến giờ, con tan làm một cái liền chạy thẳng tới sân bay còn chưa kịp ngủ tí nào, mẹ để con ngủ một giấc trước được không?”
Ba Tân Nhạc cũng vội kéo vợ mình ra, “Được rồi được rồi, con về rồi thì em để nó nghỉ ngơi đã.”
Mẹ Tân bị kéo ra ngoài, ba Tân Nhạc chu đáo đóng cửa lại cho con gái, còn mẹ cô thì vẫn cảm thấy thắc mắc, “Sao tự dưng nó lại về giờ này, em phải gọi điện cho Tiểu Thương bảo chúng nó mai gặp nhau mới được.”
“Bà xã ơi, giờ là mấy giờ mà em lại đi gọi điện cho người ta hả, hơn nữa em không thấy Nhạc Nhạc nó đang mệt lắm đấy à? Ngày mai để con bé nghỉ ngơi cho tử tế đi.” Ba Tân Nhạc đẩy vợ mình về phòng ngủ, chỉ sợ bà xã nhà mình gọi cho người ta thật.
Tân Nhạc nghe thấy cuộc đối thoại của ba mẹ mình. Cô đi tắm qua loa rồi lên giường ngủ, quả nhiên cảm giác ở nhà vẫn là tốt nhất.
Ít nhất, không cần lúc nào cũng phải nghĩ xem có bị người ta lợi dụng hay không.
Tân Nhạc nhắn một tin nhắn báo bình an vào nhóm trò chuyện, sau đó liền quăng điện thoại yên tâm ngủ một giấc.
Thủy An Lạc cứ ôm điện thoại ngẩn ra đó chờ trời sáng.
Sở Ninh Dực ra khỏi toilet thấy cô con gái sắp ngủ lăn xuống dất liền bế con gái lên, đá đá Thủy An Lạc đang ngồi ngẩn ra, “Làm gì thế, con bé sắp rơi xuống đất luôn rồi đấy.”
“Tân Nhạc về đến nhà rồi.” Thủy An Lạc nói rồi lại liếc nhìn con gái, “Anh thấy nó lăn xuống đất bao giờ chưa, lát nữa lại tự mình lăn vào thôi, nó ngủ còn rõ hơn bất cứ ai đấy.”
Sở Ninh Dực đặt Bánh Bao Đậu nằm tử tế lại, “Cô ấy về thì sao em lại thế này hả?”
Thủy An Lạc nhìn anh với ánh mắt “anh không hiểu được đâu”, sau đó lại nhìn đồng hồ, “Anh nằm nghỉ một lát đi, em xuống nhà ăn làm chút gì đó cho ba con anh ăn.”
“Được rồi, em nghỉ đi. Giờ bà cũng không sao nữa rồi, em ngủ đi, trời sáng anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn.” Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc, không cho cô tiếp tục đày đọa mình nữa.
Thủy An Lạc muốn nói chắc không chỉ nghỉ lúc này đâu, trước khi đàn anh tới chắc bà cũng sẽ yên tĩnh thôi.
Nhưng cô không thể nói câu này cho Sở Ninh Dực biết được.
“Trời sáng liệu đàn anh có thể vẫn chưa biết tin không nhỉ, lỡ đi tìm Tân Nhạc thì làm sao?” Thủy An Lạc lườm anh nói.
“Hôm qua anh dặn Thiều Khanh tới chăm bà trong hai ngày tới rồi.” Sở Ninh Dực nói, như thể sớm đã nghĩ đến việc Mặc Lộ Túc cũng không hề đáng tin tưởng rồi.
Thủy An Lạc: “...”
Ok, là cô nghĩ nhiều rồi, nơi nào có Sở tổng thì nơi đó quả nhiên không cần cô phải động não.
“Nói như vậy tức là đàn anh đi tìm Tân Nhạc thật rồi à? Em còn không biết nhà Tân Nhạc ở đâu nữa mà.” Thủ An Lạc bĩu môi nói.
“Ờ, anh biết.” Sở Ninh Dực nói với vẻ hiển nhiên.
Thủy An Lạc còn chưa kịp nuốt nước xuống đã phun ra, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt kinh hoàng, “Sao anh biết được?”
“Trong hồ sơ cá nhân của bệnh viện có ghi.” Sở Ninh Dực tỏ ra vô tội nói.
Thủy An Lạc lẳng lặng đặt cốc xuống, sau đó nằm xuống sofa, như thể làm vậy thì có thể phủ nhận được lời nói ngu ngốc vừa rồi của cô vậy.
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ rụt đầu như con rùa của cô liền hừ một tiếng.