Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, ngực bỗng hơi dâng lên một cảm giác đau đớn.
“Người mẹ bà tìm cho bà ấy hả?” Thủy An Lạc cố nén sự đau xót trong lòng lại, làm bộ thoải mái mở miệng hỏi.
“Ừ, mẹ tôi nói tình hình của tôi cho anh ta biết cả rồi, hơn nữa không chê bai chút nào.” Tân Nhạc cũng có chút hiểu biết nhất định về Thương Huy. Thời cấp ba bọn họ dựa theo thành tích mà phân chỗ ngồi, cô và Thương Duy lần nào cũng là một nhất một nhì, chỉ thay nhau ngồi mà thôi. Hồi đó cậu ta rất khinh thường con gái học giỏi, lúc nào cũng gọi cô là thánh học một cách quái gở.
Nhưng con người Thương Huy vô cùng lạnh lùng, yêu cầu với bạn gái cũng cao cực kỳ. Bạn gái hồi đó của cậu ta ai ai cũng là hoa khôi giảng đường, hơn nữa học lực phải đứng trong top ba mươi của lớp.
Cho nên, cô thực sự không rõ, tại sao Thương Huy lại đột nhiên tìm tới cô.
“Có thể là anh ta bị vẻ ngoài của cậu hấp dẫn.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Tân Nhạc mặt đầy vạch đen nhìn cô ấy, “Bạn gái trước của anh ta ai cũng đẹp hơn tôi đó, ok?”
“Chờ đã, chờ đã, bạn gái trước của anh ta? Làm sao cậu biết được?” Thủy An Lạc bắt được lỗ hổng trong lời nói của Tân Nhạc.
Tân Nhạc khựng lại một chút, sau đó mới nói: “Đối tượng lần này mẹ tôi tìm cho tôi chính là bạn học cấp ba của tôi. Hồi còn ngồi cùng bàn với cậu ta đã không ít lần tôi gặp bạn gái cậu ta rồi.”
“Ngồi cùng bàn, cấp ba? JQ, thanh mai trúc mã àaaaaaaaaa!” Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên, nhất thời nghĩ, toi rồi, đàn anh nhà cô một chút cơ hội cũng không có, mối tình đầu của người ta đã tìm đến tận cửa rồi.
“Nói linh tinh gì thế?” Tân Nhạc vội vàng bảo Thủy An Lạc im miệng, “Thanh mai trúc mã cái quỷ gì chứ, chỉ là ngồi cùng bàn thôi, vô cùng thuần khiết!”
Thủy An Lạc rõ ràng không tin, ánh mắt chíu chíu nhìn cô bạn mình.
“Aiz, để tôi kể bà nghe vậy, bạn gái đầu tiên của cậu ta sẩy thai, chính tôi là người đi cùng, khi đó chúng tôi học lớp mười một.” Tân Nhạc nói, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô ấy không thể rung động với cậu bạn đẹp trai học giỏi ngồi cùng bàn được.
“Cặn bã à.” Thủy An Lạc nói.
“Không tính là cặn bã, cô gái đó học giỏi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, có điều nhân phẩm không được cho lắm.” Tân Nhạc giải vây cho bạn cùng bàn, “Cậu nói xem, tôi đã biết được việc này, tôi còn có thể nhìn trúng cậu ta được hay sao?
“Như vậy.” Thủy An Lạc nâng cằm tiếp tục suy nghĩ, “Aiz, vậy bây giờ sao đột nhiên anh ta lại đến tìm bà? Lẽ nào nghĩ đã lãng phí mười năm mới phát hiện ra bà là tình yêu đích thực của mình?”
Tân Nhạc: “...”
Thủy An Lạc nhìn vẻ mặt đầy vạch đen của Tân Nhạc, cười ha ha, không nói đùa tiếp nữa, “Vậy ý bà là sao, có muốn bắt đầu với người ta không?”
“Không có khả năng, tôi rất hiểu cậu ta, cậu ta không phải loại người có thể xác định được, nhưng mà mẹ tôi đã nói vậy, tôi vẫn phải đi gặp một lần, coi như đi gặp bạn học cũ thôi.” Tân Nhạc ăn ngay nói thật.
Thủy An Lạc ồ một tiếng, thế là đàn anh vẫn còn cơ hội đúng không.
“Nếu như bạn cùng bàn của cậu cải tà quy chính thì sao? Người ta đã nghĩ đến chuyện ổn định với cậu rồi thì sao?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi tiếp.
Tân Nhạc hơi nheo mắt, “Sao tôi cảm thấy cậu là nội gián thế nhỉ?”
Thủy An Lạc giơ tay lên lập tức chứng minh sự trong sạch của mình, “Tôi xin thề, tôi hiện giờ không có bất cứ quan hệ nào với người nào đó. Bà cũng biết rồi đấy, anh Sở nhà tôi kỵ nhất việc tôi nói chuyện với người nào đó. Ttôi cũng không thể phạm tội dưới mí mắt của anh Sở nhà tôi được đúng không? Tôi chỉ quan tâm bà xuất phát từ tình bạn mà thôi, bà phải tin tôi.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, giống như đang nói cho cô ấy biết là mình đang nói thật.
Tân Nhạc lườm cô một cái, “Thế hôm qua ai cho anh ta wechat, nick QQ với số điện thoại của tôi hả?”
Ặc...