Kiều Nhã Nguyễn và Tân Nhạc nói chuyện một hồi mà không thấy Thủy An Lạc đâu liền biết là cô đã tới bệnh viện rồi.
[Tân Nhạc: Được rồi, đi chơi với Phong Ảnh đế đi, tôi dọn dẹp tiếp đây.]
[Kiều Nhã Nguyễn:...]
Tân Nhạc vừa định đặt di động xuống, lại thấy yêu cầu kết bạn từ Mặc Lộ Túc. Cô không cần suy nghĩ lập tức từ chối. Giữa bọn họ đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, cô cũng không muốn có bất cứ liên quan gì tới anh nữa.
Mặc Lộ Túc nhìn yêu cầu bị từ chối, mắt hơi nheo lại, vẫn đang nói chuyện với gã kia à?
Đã hơn nửa tiếng rồi.
Thế là lúc Thủy An Lạc đang trên đường đi lại nhận được một tin nhắn.
[Đàn anh: Gửi anh địa chỉ nhà Tân Nhạc.]
Ôi má ơi.
Thủy An Lạc ôm con gái, hai tay bắt đầu gõ chữ.
[Thủy An Lạc: Không phải em đã cho anh wechat của cô ấy rồi sao, cả điện thoại nữa, sao anh còn hỏi em làm gì?]
[Đàn anh: Cô ấy không đồng ý kết bạn!]
Thủy An Lạc chớp mắt, câu này sao nghe ấm ức quá vậy?
Nhưng ngẫm lại, anh ấm ức cái lông ấy, mới đầu là anh sai trước, giờ đòi trách ai!
[Thủy An Lạc: Ồ.]
[Đàn anh: Ồ cái gì? Địa chỉ.]
[Thủy An Lạc: Em rất đồng cảm với anh, nhưng em đã cho anh phương thức liên lạc rồi, nếu còn cho cả địa chỉ nữa thì rất có khả năng Tân Nhạc sẽ tuyệt giao với em luôn.]
[Đàn anh:...]
[Đàn anh: Cả phương thức liên lạc cũng cho rồi, giờ cho thêm cái địa chỉ mà cũng sợ sao?]
[Thủy An Lạc:...]
Bạn tốt của bạn không muốn nói chuyện với bạn, đồng thời thả cho bạn một con chó.
Mặc Lộ Túc nhìn dòng tin bên trên, lòng đầy phiền muộn. Sau khi Tân Nhạc dọn đi, anh dường như đã hoàn toàn mất tin tức về cô.
Cảm giác này khiến anh rất bí bách.
Còn bí bách hơn cả hồi trước lúc biết Thủy An Lạc là chị dâu của anh.
Anh vỗ mạnh lên vô lăng một cái, chiếc xe vang lên một tiếng động lớn, khiến người đang đi bên ngoài cũng phải giật mình.
Thủy An Lạc cất di động đi, hừ một tiếng, nên để anh ấy sốt ruột một chút, cái gì cũng dễ dàng quá anh ấy sẽ không biết quý trọng.
Lúc Thủy An Lạc đến bệnh viện, Sở Ninh Dực đang ngồi nói chuyện với Kiều Tuệ Hòa. Bánh Bao Đậu vừa đi vào đã nhấc cặp chân ngắn tũn chạy tới, còn liên mồm kêu cụ ơi con nhớ cụ chết mất.
Thủy An Lạc thấy vậy cũng chẳng còn tâm trạng lườm nguýt nữa.
Sở Ninh Dực thấy Bánh Bao Đậu tới liền bế con gái lên đặt lên giường.
“Ừ, không uổng công cụ thương Bánh Bao Đậu nhà chúng ta.”
Banh Bao Đậu vươn tay vuốt mặt Kiều Tuệ Hòa, nghiêm túc nói: “Cụ ơi cụ phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, như vậy mới mau khỏi bệnh được.”
“Được rồi, hai cháu đi ra ngoài đi, có Bánh Bao Đậu ở đây là được rồi.” Kiều Tuệ Hòa không chút khách khí bắt đầu đuổi người.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên, bọn họ đã bị ghét bỏ rồi.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại Sở Ninh Dực mới nói: “Sao em đưa con bé đến đây?”
“Không đưa đi theo thì làm gì? Sáng hôm nay vừa dậy biết em không ở nhà, thiếu chút nữa khóc ngập cả nhà rồi, lúc em về đã khóc gần tắt thở. Con gái anh khác người thế nào anh còn không biết?” Thủy An Lạc trợn mắt lấy cơm tối ra.
“Mẹ đừng có mà nói xấu con, con nghe thấy đấy.” Bánh Bao Đậu thở phì phì nói.
“Mẹ nói con đáng yêu mà.” Thủy An Lạc lấp liếm nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Vợ à, em còn có thể lấp liếm giỏi hơn được nữa không?
Bánh Bao Đậu: “...”
Mẹ tưởng con ngốc giống mẹ chắc?
Thủy An Lạc đặt cơm nước ra trước mặt Sở Ninh Dực rồi ngồi nhìn anh ăn: “Đàn anh đi tìm Tân Nhạc rồi.”
“Anh biết.” Sở Ninh Dực nói.
“Sao anh biết được?” Thủy An Lạc khiếp sợ, hình như cô chưa kể gì với anh mà.