Tân Nhạc hơi nghiêng đầu của mình, nghe giọng nói đầy giễu cợt của anh.
Giễu cợt!
Không sai, đó chính là giễu cợt.
Tân Nhạc không hiểu người này lấy đâu ra tư cách để giễu cợt cô?
“Bác sĩ Mặc, hóa ra chúng ta từng kết hôn rồi à, tôi cứ tưởng bác sĩ Mặc còn không nhớ được chuyện này nữa chứ.” Tân Nhạc cười rồi nói một câu nhẹ bẫng, nói xong liền quả quyết xoay người bỏ đi.
Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay lại, lời nói của cô nghe thì nhẹ nhàng nhưng vào tai Mặc Lộ Túc lại như một thứ vũ khí sắc bén đâm vào trái tim anh.
Anh hiểu ý của Tân Nhạc, cuộc hôn nhân trước đây là anh đã lợi dụng cô, vì cô là bạn cùng phòng với Thủy An Lạc cho nên anh mới cưới cô.
Tân Nhạc rời khỏi bệnh viện rồi gọi xe trước cổng.
Lúc này tuyết rơi còn dày hơn đêm qua, cô thấy được khuôn mặt của người đàn ông vẫn đứng ở cổng bệnh viện nhưng thu lại ánh mắt của mình rất nhanh.
Bởi vì cô không biết Mặc Lộ Túc muốn làm gì.
Thế nhưng mặc kệ anh muốn làm gì thì chuyện giữa bọn họ cũng chỉ còn là quá khứ thôi.
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc rời đi, con mắt hơi nheo lại.
Chuyện giữa anh với Tân Nhạc là chỉ là chuyện quá khứ thôi sao?
Không phải, chỉ có mình anh biết nó chưa qua đi, vĩnh viễn không thể qua đi được!
Nửa năm nay, mỗi lần về đến nhà là anh lại nhớ đến hình bóng của cô, vào phòng làm việc thì lại nhớ đến hộp cơm của cô vốn đặt trên bàn, cho dù lúc trước anh vẫn cố gắng chối bỏ nhưng hiện tại anh đã biết, nó không thể thành quá khứ được, có những thứ mãi mãi không thể trôi qua được.
Giống như anh và Tân Nhạc vậy.
Có lẽ là vì đã nghĩ thông cho nên tâm trạng của Mặc Lộ Túc không còn nặng nề nữa, anh ta khẽ cong khóe môi rồi xoay người đi về phòng bệnh.
Tân Nhạc về nhà rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô ở trong một căn hộ đơn giản có một phòng ngủ và một phòng khách, ở thành phố A thì một căn hộ như vậy một tháng cũng tốn từ ba đến bốn ngàn tiền thuê nhà rồi, nếu như không nhờ tiền lương của bệnh viện Sở Thị cao hơn so với các bệnh viện khác thì chắc hàng tháng cô đã phải cạp đất mà ăn rồi, nghĩ vậy thì có lẽ về với ba mẹ cũng là lựa chọn tốt nhất.
Lúc Tân Nhạc dọn đồ đạc thì thấy Thủy An Lạc gửi tin nhắn trong nhóm chat, Thủy An Lạc hỏi Tân Nhạc đã tan làm chưa, cô sắp đến bệnh viện nên không biết Tân Nhạc có cần cô mang cơm tối cho không.
Tân Nhạc ngừng việc thu dọn của mình lại rồi ngồi xuống sofa bắt đầu trả lời lại tin nhắn.
[Tân Nhạc: Tôi tan làm rồi, đang thu dọn đồ đạc.]
[Thủy An Lạc: “Chẳng phải cuối tuần mới về sao? Sao đã thu dọn đồ đạc sớm thế?]
[Tân Nhạc: Cuối tuần tôi đổi lịch làm thứ năm với thứ sáu cho người khác, cho nên có thời gian thì thu dọn một chút.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi nói chứ, chỉ là về nhà ăn Tết thôi mà, có bao nhiêu đồ cần dọn chứ?]
Tân Nhạc: “...”
Quả nhiên, Kiều Nhã Nguyễn từ trước đến giờ vẫn luôn rất nhạy bén.
Tân Nhạc quay đầu nhìn cái vali để ở góc tường, lần này cô muốn gửi toàn bộ những thứ có thể gửi đi, đợi năm sau quay về đây chắc cũng chỉ cần làm thủ tục chuyển công tác nữa thôi.
[Tân Nhạc: Bà thì biết cái gì? Con gái về nhà cần nhiều đồ lắm đó.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Xì, cái lần bà rời khỏi nhà của ai kia cũng đâu thấy bà có bao nhiêu đồ đạc đâu.]
Tân Nhạc: “...”
Không chỉ nhạy bén mà còn khiến người ta tổn thương nữa.
Tân Nhạc gửi một biểu tượng đau lòng qua.
[Tân Nhạc: Trái tim tôi đau quá man! Mau cầm đồ có chữ ký của ông chồng nam thần của bà tới bù đắp cho tôi đi!]
[Kiều Nhã Nguyễn: Tặng tôi cho bà này, đồ riêng tư nhất của anh ấy đó.]
[Tân Nhạc: Chậc chậc chậc, da mặt càng ngày càng dày, tôi không thích cái này.]
Thủy An Lạc ngồi trên sofa đọc tin nhắn, thím Vu đứng một bên sắp xếp cặp lồng còn đang lẩm bà lẩm bẩm rằng nhất định phải ăn cơm lúc còn nóng, thiếu gia không về nhà mà cứ tới bệnh viện mãi thế này cũng không được.
Tân Nhạc dời chủ đề này đi không để lại chút dấu vết nào.