Thủy An Lạc nói chuyện với Sở Ninh Dực một lát rồi anh liền bảo cô đi nghỉ ngơi.
Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt ngúm rồi lại nhìn đồng hồ trên bàn, đã là mười một giờ khuya rồi, hôm qua đã không ngủ rồi, hôm nay lại muốn thức trắng một đêm sao?
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, sau đó thay đồ rồi vào bếp làm chút đồ ăn, nấu một suất cháo rồi gói lại kĩ càng.
“Ôi trời ơi, thiếu phu nhân của tôi ơi, hơn nửa đêm rồi cô còn làm gì thế?” Thím Vu đi ra khỏi phòng của mình liền thấy Thủy An Lạc đang sắp xếp cặp lồng thì nhịn không được nói.
Thủy An Lạc sắp xếp cặp lồng xong rồi bỏ vào túi xách: “Cháu không sao đâu thím Vu, thím cứ nghỉ ngơi đi! Cháu đến viện thay anh Sở một chút, hai ngày nay anh ấy chưa được nghỉ ngơi gì rồi ạ.”
Thím Vu nhìn Thủy An Lạc đi ra ngoài, bà không nhịn được phải lắc đầu, người có thể suy nghĩ cho thiếu gia nhà bà chắc cũng chỉ có thể là cô gái này thôi, ngay cả phu nhân cũng không để ý chuyện thiếu gia đã không nghỉ ngơi suốt hai ngày qua.
Thủy An Lạc ra ngoài gọi xe, lúc đến bệnh viện đã gần mười hai giờ đêm, đã qua thời gian thăm bệnh. Thế nhưng Thủy An Lạc có thân phận đặc biệt, lại có danh bác sĩ cũng mang theo thẻ bác sĩ cho nên không ai dám ngăn cản cô cả.
Lúc Thủy An Lạc đi vào thì thấy Sở Ninh Dực đang ngồi trên salon trong phòng bệnh xem tài liệu, bên tay anh đặt một cốc trà đặc, rõ ràng là để uống cho tỉnh ngủ.
Sở Ninh Dực nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng lên nhìn.
Vừa ngẩng đầu anh đã thấy vợ ngốc nhà mình mặc áo lông rất dày, chắc bên ngoài trời đang đổ tuyết cho nên trên mũ của cô vẫn còn những bông tuyết cố chấp bám vào, lúc này cô đang giậm giậm chân, cẩn thận hà hơi cho bớt lạnh.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tới đỡ cho em nào.” Thủy An Lạc nhìn người đàn ông phía đối diện khẽ nói.
Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên, sau đó buông tài liệu trên tay xuống rồi đón lấy cặp lồng, anh làm như vô ý chạm vào bàn tay của cô, lạnh đến dọa người.
Sắc mặt của Sở Ninh Dực hơi đổi một chút, anh nhanh chóng kéo cô đi vào rồi đặt cặp lồng lên bàn, sau đó cầm hai tay của cô giúp cô sưởi ấm: “Trời lạnh như vậy em còn đến làm gì?”
Thủy An Lạc nhón chân nhìn giường bệnh trong phòng một chút, lại nhỏ giọng nói: “Bà nội thế nào rồi?”
“Lúc tối có tỉnh lại ăn một chút rồi lại ngủ.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa giúp cô làm ấm tay, vừa cầm lấy áo khoác cô cởi ra.
Thủy An Lạc đưa cặp lồng ra: “Em làm cho anh một chút đồ ăn khuya, anh tranh thủ ngủ một lát đi, tối nay để em trông bà nội cho, anh đã không ngủ suốt hai ngày rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa bày hết mấy món đồ ăn khuya lên mặt bàn.
Sở Ninh Dực nhìn vợ của mình rồi đưa tay xoa đầu cô: “Em thấy chồng em có vẻ gì là không chịu nổi hay sao hả? Chỉ mới hai ngày thôi mà.”
“Thôi đi, anh tưởng anh vẫn còn là thanh niên hai mươi tuổi khỏe mạnh phơi phới đấy à, chưa kể anh vừa mới bị thương nặng xong, nhỡ anh Sở của em bị làm sao thì anh có đền nổi không?" Thủy An Lạc vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Kiều Tuệ Hòa nằm trên giường bệnh ngủ yên ổn, chỉ số hiện trên máy móc cũng bình thường.
Thủy An Lạc cúi đầu kiểm tra thiết bị y tế cho bà cụ, lại giúp bà điều chỉnh tốc độ truyền dịch rồi mới cẩn thận đi ra ngoài.
Thủy An Lạc đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực rồi thu dọn tài liệu anh đang đặt trên ghế lại: “Đúng là bà nội đang khôi phục tốt lắm, anh có thể yên tâm được rồi.”
Sở Ninh Dực vừa ăn vừa gật đầu, Thủy An Lạc giúp anh đặt cháo lên bàn rồi quay sang đổ chén trà đặc đã nguội ngắt kia đi.
Vì không yên tâm nên Hà Tiêu Nhiên lại tới bệnh viện, nhưng khi bà vừa đi tới cửa thì liền trông thấy con trai đang ngồi ăn cơm, còn Thủy An Lạc thì đang đi đổi nước nóng cho anh.