Sở Ninh Dực nhướng mi nhưng không phủ nhận.
“Hôm nay thằng bé biểu hiện rất tốt.” Sở Ninh Dực hài lòng nói.
Hiếm khi có dịp mà Bánh Bao Rau toét miệng cười với ba mình.
Bánh Bao Rau cơm nước xong xuôi liền chạy ra ngoài, Sở Ninh Dực bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm của mình.
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau đang tự rửa tay rồi thu mắt lại, nói: “Bị người ta đùa giỡn sao?”
Sở Ninh Dực nhìn ai kia đang chống cằm, cười híp mắt nhìn mình thì đưa tay chỉ Bánh Bao Rau đang bước ra khỏi phòng tắm: “Là con trai em đi đùa giỡn người ta, còn chọc vào ngực người ta.”
“Ui chao ~ con em đi đùa giỡn sao, chắc anh thấy hụt hẫng lắm đấy nhỉ!” Thủy An Lạc vẫn cười tủm tỉm.
Sở Ninh Dực híp mắt nhìn vợ mình rồi đưa chân kẹp lấy chân của cô, tay thì nắm được cằm của Thủy An Lạc: “Anh chỉ muốn chọc em thôi!”
Thủy An Lạc: “...”
Này này này, anh Sở à, anh đừng đang yên đang lành lại đòi lái xe chứ!
Sở Ninh Dực tiếp tục ăn cơm, Thủy An Lạc giãy giãy chân của mình một chút nhưng không giãy ra được nên cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình.
Thủy An Lạc mặc kệ anh, sau đó chống cằm nhìn Sở Ninh Dực đang dùng cơm: “Anh Sở, anh nói xem một người có thể cùng lúc yêu được hai người không?”
Sở Ninh Dực dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Động kinh à?”
Thủy An Lạc trợn trắng mắt: “Hôm nay em gọi video với mẹ, sau đó em nói em muốn tìm một người có thể chăm sóc cho ba của em, nhưng mà có vẻ như mẹ em không vui cho lắm, rõ ràng bà ấy đã kết hôn với người khác rồi cơ mà!”
“Cô ngốc này, em ngớ ngẩn đấy hả! Tình yêu có rất nhiều kiểu, vui hay không vui là quyền của mẹ em nhưng bà ấy không có quyền ngăn cản ba em muốn làm gì, nói chung là cái chuyện yêu hai người cùng lúc thế này chẳng khác nào tự hành hạ mình cả.” Sở Ninh Dực nói: “Hơn nữa việc tìm vợ cho ba em là do chính em đề xuất ý kiền! Em nói xem, những người trẻ tuổi bây giờ rất ít ai có thể chịu được nỗi khổ của vợ lính, lớn tuổi lại càng khó tìm.”
Thủy An Lạc giật giật hai chân mình rồi mạnh mẽ đá anh một cái: “Đang yên đang lành tự dưng anh tạt nước lạnh lên em làm gì hả?”
“Sự thực thôi.” Sở Ninh Dực cười rồi lại tiếp tục ăn cơm.
“Ba em bây giờ như vậy, ngay cả vào ngày nghỉ cũng chẳng có lấy một người trò chuyện cùng ông ấy.” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Nếu em nói như vậy thì quanh năm suốt tháng, trước đây không nói nhưng chỉ năm nay thôi ba em không hề nghỉ ngơi, coi như là có nghỉ thì chừng một tháng khoảng ba mươi ngày! Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, ba mươi ngày là ba em nghỉ còn ba trăm ba mươi lăm ngày còn lại thì sao? Mẹ kế của em đối mặt với bức tường à? Anh nói cho em biết, đây là do ba em muốn, chứ nếu không em nghĩ rằng ba em chịu buông mẹ em ra dễ dàng như vậy chắc?” Sở Ninh Dực nói thẳng, chỉ là sự thật này có chút khiến người khác đau lòng.
Thủy An Lạc chống cằm của mình, có chút mất mát.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô: “Nếu như ba em còn ở cái tuổi trẻ cách đây mười hay hai mươi năm thì việc này không khó như vậy đâu.”
Thủy An Lạc lạnh mắt nhìn anh rồi trầm giọng nói: “Ba em mà còn trẻ lúc hai mươi tuổi thì anh có cô vợ này chắc.”
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc dựa vào bàn rồi nhịn không được thở dài: “Em bảo Tiểu Bảo Bối mấy ngày tới qua với ba em, Tết chúng ta đón ba tới đây được không?”
“Đây là điều tất nhiên, chỉ là bữa cơm tất niên chúng ta phải về Sở gia, nhưng ba em có xích mích với ba mẹ anh, chuyện này tới lúc đó bàn lại sau vậy.” Sở Ninh Dực vừa nghĩ đã thấy đau đầu, cả hai bên đều không thể đắc tội cho nên tình cảnh của vợ chồng hai người lúc này chẳng khác nào nhân bánh bị kẹp ở giữa.