“Mẹ cho con đi với.” Bánh Bao Đậu nhảy ra khỏi chiếc xe thân yêu của mình, lập tức nhào lên đùi Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cô con gái như một cái đuôi nhỏ kia lại bế cô bé lên, len lén liếc con trai mình một cái, giống như thuận mồm mở miệng hỏi: “Chú Tư của con hôm nay hình như cũng quay cảnh trong nhà, ngay ở trong công ty của ba đấy.”
“Oa, thế là có thể gặp Tiểu Bất Điểm rồi.” Bánh Bao Đậu cố ý lớn tiếng tiếp lời mẹ mình.
Tiểu Bảo Bối đồng cảm nhìn cậu em trai, mẹ và em gái đúng là một cặp đôi kỳ quặc.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn hai mẹ con. Thủy An Lạc cười dịu dàng đi tới nhận lấy bữa trưa thím Vu đưa cho, “Vậy mẹ với em đi nhé?”
Bánh Bao Rau tiếp tục nhíu mày.
Tiểu Bảo Bối không đành lòng nhìn em trai rầu rĩ như vậy liền mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ định bảo chú Tiểu Lý đưa đi ạ?”
Thủy An Lạc nghĩ một chút rồi gật đầu.
Bánh Bao Rau bỏ quyển sách xuống, kiêu ngạo xoay người lên lầu.
Không phải ba lái xe, bé không đi! Ai mà biết có an toàn không cơ chứ!
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, con như thế có thật sự tốt không hả?
Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ rồi nhún vai, giống như đang nói: Nhìn thấy chưa, con trai mẹ yêu quý tính mạng của mình lắm đó.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, lại vò vò đầu cậu cả, sau đó ôm cái đuôi nhỏ nhà mình ra khỏi nhà.
Bánh Bao Rau lên lầu liền đi thẳng về phòng mình, sau đó lên giường ngủ, ngay cả bữa trưa cũng không buồn ăn nữa.
Tiểu Miên Miên đứng bên cạnh Tiểu Bảo Bối, hiếu kỳ nói: “Bao Rau sao thế ạ, hôm nay còn im lặng hơn cả bình thường.”
Tiểu Bảo Bối quay lại xoa đầu cô bé, người có thể khiến nó nổi điên không có ở đây, có thể không ngoan ngoãn được hay sao?
Lái xe mới Tiểu Lý đưa hai mẹ con đến dưới tòa nhà của Sở Thị. Bánh Bao Đậu bám trên người mẹ không muốn xuống, bởi vì bên ngoài quá lạnh.
Thủy An Lạc một tay cầm cặp lồng cơm, một tay ôm con gái, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn trắng nõn của bé con, “Con đi theo để thêm phiền phức cho mẹ hả?”
Bánh Bao Đầu khịt khịt cái mũi nhỏ, chờ mẹ ôm mình bước qua cửa lớn công ty rồi mới nói: “Mẹ, rõ ràng là con đang nâng tầm quan trọng lên mà.”
Thủy An Lạc: “...”
Con giỏi lắm, mẹ không phải là đối thủ của con.
Sau khi Thủy An Lạc và Bánh Bao Đậu bước vào, cô lễ tân liền bước tới nghênh đón, nhanh chóng giúp Thủy An Lạc ấn thang máy, “Chào cô Sở.”
Thủy An Lạc khẽ gật đầu. Bánh Bao Đậu vén cái mũ của mình lên, lộ ra gương mặt tinh xảo của cô bé, khiến cô lễ tân nhìn đến ngớ cả người.
Thang máy mở ra, Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu bước vào.
Bánh Bao Đậu cười tít mắt vẫy tay với cô lễ tân, “Cảm ơn chị, tạm biệt chị.”
Tháng máy khép lại, chỉ thấy công ty lại có thêm một em gái điên cuồng, công chúa nhỏ nhà Tổng giám đốc thực sự là quá quá quá đáng yêu rồi!
Thủy An Lạc liếc con gái một cái, Bánh Bao Đậu liền cười hì hì, “Cái này gọi là sức hút!”
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên không thể để cho con bé xem tivi nhiều, học nhiều từ ngữ quá, nếu không sớm muộn gì cô cũng không phải đối thủ của con bé.
Lên đến nơi, cửa thang máy vừa mở ra, Thủy An Lạc đã nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa. Bánh Bao Đậu hưng phấn với tay đòi ba mình bế.
Thủy An Lạc bế con bé đưa cho anh, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Tốc độ mật báo nhanh thật đấy, em còn định tập kích bất ngờ cơ.”
Sở Ninh Dực đón lấy cô con gái rượu của mình, ném cho cô một ánh mắt tự mình cảm nhận đi, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Thủy An Lạc cười dịu dàng, từ từ tiến vào trong một loạt những âm thanh “Xin chào cô Sở.”