“Có điều cô Hồng, cảm ơn cô đã quan tâm ba tôi như vậy, nhưng mẹ tôi đã lựa chọn thế nào, ba tôi lựa chọn ra sao đều là chuyện của riêng họ, xin cô Hồng đây không cần áp đặt chuyện này lên góc nhìn của mẹ tôi.” Thủy An Lạc nói xong, gật đầu với Thiếu tá Hồng một cái rồi không nói gì nữa mà đi thẳng vào trong.
Thiếu tá Hồng hơi lúng túng, mắng Tiểu Mã đang nhìn cô ta chằm chằm một câu rồi bước xuống bậc thang mở cửa xe, đi mất.
Thủy An Lạc bước trên hành lang, nắm chặt đơn trong tay, hít thở sâu vài lần mới đi lên tầng ba.
Lần này Thủy Mặc Vân đang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn khung cửa sổ, trên bàn đọc sách của ông vẫn đặt một quyển sách “Luận bàn về quân sự hóa trong thời đại điện tử“.
“Tôi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi đâu, cô về đi.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
“Ba.”
Thủy Mặc Vân thu lại hai tay, quay đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Sao con lại tới đây? Ba bảo con đi nghỉ đi rồi cơ mà?” Thủy Mặc Vân thay đổi sắc mặt, mỉm cười với con gái mình.
Thủy An Lạc giơ lá đơn trong tay lên, chậm rãi xé nát nó, sau đó nói với ông, “Ba, con đổi ý rồi.”
“Lạc Lạc, không cần đề ý những điều người khác nói.” Thủy Mặc Vân đi tới bên tấm kính, nhíu mày nói.
Thủy An Lạc ném những mảnh giấy vụn vào thùng rác, đưa tay ra áp lên bàn tay của Thủy Mặc Vân qua lớp kính, “Ba, qua chuyện lần này con đã hiểu ra được nhiều điều, không ai có quyền ép người khác làm điều gì trái với mong muốn của họ. Thầy của con không có quyền quyết định thay cho Công chúa Delia. Bác cũng không có quyền quyết định thay cho mẹ, cho nên, ba à con cũng không có quyền quyết định thay cho ba.”
“Lạc Lạc...” Thủy Mặc Vân gọi tên cô, giọng nói đầy cảm động.
“Con biết, ban đầu bác có ý tốt, bởi vì thân phận của bác, bác sợ rằng bà ngoại sẽ vì chú Lạc Vân mà đối phó với mẹ con, cho nên không ngại cướp bạn trai của mẹ. Chỉ có điều về sau, bác quyết định thay người khác, tự ép chính mình phát điên. Chú Hạng không phải cũng thế hay sao? Cho nên, ba à, con không muốn sau này ba phải hối hận, càng không muốn bản thân con phải hối hận.” Thủy An Lạc nói xong, những hơi thở nghẹn ứ trong lòng cũng không còn nữa.
Khóe mắt Thủy Mặc Vân đỏ lên. Ông nhìn con gái mình, muốn ôm cô vào lòng nhưng hiện tại ông lại không thể làm được.
“Con gái của ba đã trưởng thành rồi.” Thủy Mặc Vân nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
Thủy An Lạc khịt mũi, đưa tay lau nước mắt, “Ba, con nghĩ ba hãy làm những gì ba muốn. Con lớn rồi, nên làm gì đó cho ba chứ không phải đòi hỏi ba phải làm gì đó cho con.”
Thủy Mặc Vân gật đầu, rơi nước mắt vì câu nói này của con gái.
“Con gái của ba, con gái của ba lớn thật rồi.” Giọng của Thủy Mặc Vân càng lúc càng nghẹn lại, bàn tay to lớn của ông và bàn tay nhỏ của con gái đặt cùng một chỗ.
“Ba, con xin lỗi, trước kia con quá tùy hứng, còn nói về ba và mẹ như vậy.” Thủy An Lạc cúi đầu, tì trán vào tấm kính, giọng nói rất nhỏ.
Thủy Mặc Vân nghe vậy khẽ cười, cụng trán mình vào trán con gái thông qua lớp kính kia.
“Con bé ngốc này.” Thủy Mặc Vân nói xong mấy chữ này cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì, làm gì có người ba nào nỡ trách cứ con mình cơ chứ.
Thủy An Lạc ở bên Thủy Mặc Vân rất lâu, sau khi quay về, cô gọi một cuộc điện thoại cho Long Man Ngân.
“Lạc Lạc...”
“Mẹ, con xin lỗi.” Thủy An Lạc lí nhí.
Long Man Ngân sững lại, suýt nữa đánh rơi điện thoại trong tay mình. Nhìn đứa con trai bỏng trong lòng, nước mắt của bà rơi trên khuôn mặt trắng nõn của thằng bé, đánh thức đứa trẻ vừa mới chìm vào giấc ngủ, khiến nó bật khóc òa lên.