Sở Ninh Dực dắt hai đứa nhỏ về thì thấy Thủy An Lạc đang nói chuyện gì đó với Mân Hinh, cái nụ cười kia của cô trông ngốc nghếch vô cùng.
Thủy An Lạc thấy anh đã về lập tức ngoắc tay gọi người vào: “Anh đã xem tin tức mới nhất chưa? Quốc vương của nước M đã thoái vị vì bệnh tật rồi đấy!”
Sở Ninh Dực nhướng mày, tốc độ của hai người kia nhanh thật, mới đó mà đã xử lý xong rồi.
“Anh Cả, em xin phép về trước đây.” Mân Hinh nói xong liền xoay người rời đi.
Sở Ninh Dực nhìn Bánh Bao Đậu đang leo lên giường của Thủy An Lạc lần nữa, anh trầm giọng nói: “Mấy đứa phải về đi, bà nội không thấy các con sẽ lo lắng đấy!”
“Nhưng mà con muốn ở đây với mẹ cơ! Không có mẹ con sẽ chết mất!” Bánh Bao Đậu tựa vào lòng Thủy An Lạc, trưng ra bộ dạng đáng thương nói.
Ba người đàn ông của Sở gia dùng đúng một vẻ mặt giống nhau như đúc để nhìn vị tiểu thư kia.
Đang diễn vai Lâm Đại Ngọc đấy hả?
Thủy An Lạc dở khóc dở cười nhìn con gái của mình rồi hôn một cái lên mặt bé con: “Được rồi, con về với các anh đi, mai con lại tới thăm ba mẹ cũng được mà.”
Mặc dù Bánh Bao Đậu không cam tâm tình nguyện nhưng mẹ đã nói thế rồi, tốt nhất là bé cứ ngoan ngoãn nghe lời đi vậy.
Bánh Bao Đậu được anh trai nắm tay dẫn đi mà cứ đi được vài bước lại ngoảnh lại dặn mẹ phải nhớ mình liên tục.
Bánh Bao Rau trợn trắng mắt nhìn trời, sau đó thơm thơm mẹ rồi mới về.
Sở Ninh Dực giao mấy đứa nhỏ cho chú Sở, đợi chúng về hết cả rồi anh mới quay trở về.
“Con gái nhà anh tình cảm phong phú thật đấy.” Thủy An Lạc nói.
“Ừm, phong phú là tốt.” Với Sở Ninh Dực mà nói thì con gái nhà anh cái gì cũng tốt hết.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực đặc biệt yêu cầu để anh và Thủy An Lạc nằm chung phòng bệnh, nếu không phải vì điều kiện của phòng bệnh không cho phép thì có khi anh đã bảo người ta bỏ luôn một cái giường đi rồi.
Đáng tiếc, giường bệnh đều là cỡ giường đơn cả.
Thủy An Lạc bảo Sở Ninh Dực xem bản tin quốc tế, quốc nội nước M đã loạn hết cả lên, Quốc vương mới còn chưa kịp chọn ra.
Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực, lướt từng trang báo điện tử trên điện thoại.
“Vậy có nghĩa là tạm thời hai người họ không thể quay về sao?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực có chút thất thần, dường như tâm tư của anh không đặt ở đây, thế nên dù Thủy An Lạc đang nói chuyện với anh anh cũng không để ý tới lắm mà chỉ “ừm” một tiếng.
Thủy An Lạc nghe câu trả lời vô thưởng vô phạt của Sở Ninh Dực liền nhéo nhéo mu bàn tay tay, để anh hoàn hoàn nhìn về phía cô: “Làm sao thế?”
“Em đang nói chuyện với anh cơ mà, sao anh lại thất thần thế?” Thủy An Lạc nheo mắt nhìn anh: “Lại nghĩ gì thế hả?”
“Sắp Tết là cũng sắp tới sinh nhật Tiểu Bảo Bối rồi, năm nay anh định tổ chức lớn một chút.” Sở Ninh Dực nói.
“Mới năm tuổi mà tổ chức lớn làm cái gì, cũng đâu phải sáu tuổi đâu?” Thủy An Lạc nhíu mày nói: “Muốn làm thì cũng để sang năm làm, người ta toàn tổ chức lớn vào sáu tuổi cả mà.”
“Ừ, đó là người ta, còn con anh phải làm lúc năm tuổi.” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, con trai anh không giống với con nhà người ta, con trai anh thì hay rồi.
“Trẻ con thì có cái gì mà tổ chức lớn cơ chứ, cho dù có người đến thì cũng chỉ là vì danh tiếng của Sở tổng thôi, có liên quan gì đến Tiểu Bảo Bối đâu?” Thủy An Lạc nói thật: “Hơn nữa mấy năm nay anh vẫn luôn dẫn thẳng bé đến dự cuộc họp thường niên của công ty mà, đâu cần thiết phải tạo cơ hội để thằng bé quen biết những người khác.”
“Ờ, cuộc họp thường niên của năm nay anh quyết định sẽ dẫn Bánh Bao Rau đi.” Sở Ninh Dực bỗng nói.
Thủy An Lạc vừa nghe thấy vậy bỗng ngẩng phắt lên, chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực.
“Nó... nó vẫn chưa được ba tuổi mà!” Thủy An Lạc bị người đàn ông của mình dọa cho ngây người rồi, ngay cả Tiểu Bảo Bối cũng phải qua ba tuổi mới được anh dẫn đi dự cuộc họp thường niên đấy.