Bánh Bao Đậu nhào tới bên chân của ba mình trước, bởi vì mẹ đang ở trên giường nên bé thật sự không thể với đến được, sau đó Bánh Bao Đậu được ba ôm lấy rồi đặt lên giường.
Bánh Bao Đậu khóc hu hu chui vào lòng mẹ mình, miệng vẫn gào thét kêu mẹ đừng chết.
Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu nhìn con gái của mình, tình cảm của con cái cô có phải phong phú quá rồi không? Cứ phải thêm nhiều cảnh cho mình như thế mới được hả?
Con mắt nào của con bé thấy cô chết vậy!
Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối đi theo đằng sau. Hai nhóc đứng bên cạnh Sở Ninh Dực, trong mắt đều ánh lên vẻ lo lắng.
“Ba mẹ! Ba mẹ không sao chứ?” Tiểu Bảo Bối nhíu lại chân mày lại nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu hai đứa con trai của mình. Bánh Bao Rau không nói gì nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại như cái bánh bao thật, chứng tỏ nhóc đang rất lo lắng cho sức khỏe của ba mẹ mình.
“Không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện được rồi, sao mấy đứa lại tới đây?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm lấy Bánh Bao Rau rồi đặt lên giường.
Miệng Bánh Bao Rau không nói gì nhưng vừa mới được đặt xuống giường đã dính chặt lấy Thủy An Lạc.
“Bánh Bao Đậu biết ba với mẹ đã về nên cứ khóc mãi. Con đành nhờ ông Sở đưa bọn con tới đây.” Tiểu Bảo Bối hơi hơi cúi đầu như thể nhóc đã làm sai chuyện gì đó.
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối ngồi lên đùi mình. Anh biết nhóc xót em gái của mình, không làm vậy thì Bánh Bao Đậu sẽ khóc mãi. Dù sao thì một khi con gái nhà anh đã khóc thì ngay cả Thủy An Lạc cũng muốn mở cửa sổ rồi quăng con bé ra ngoài luôn cơ mà.
Bánh Bao Đậu trốn trong lòng mẹ khóc thút thít, nhưng bé con vẫn còn có thời gian để ngẩng lên nhìn anh mình, sau đó bĩu môi nói, “Anh cũng khóc nhé, em thấy hết rồi đấy.”
Bánh Bao Rau: “...”
Tiểu Bảo Bối: “...”
Bọn chúng thật sự muốn bóp chết cô em gái này đi cho rồi!
Thủy An Lạc cúi đầu hôn con trai nhỏ rồi lại cầm lấy tay của Tiểu Bảo Bối, hai mắt của Tiểu Bảo Bối đỏ lên nhưng nhóc chỉ đứng nhìn mẹ chứ không vào tranh chỗ với em trai và em gái.
Thủy An Lạc đẩy hai đứa nhỏ ra rồi giao cho Sở Ninh Dực: “Đi cùng với ba thăm chú Ba của các con một chút đi.”
Bánh Bao Đậu bĩu môi nói: “Mẹ ghét bỏ con.”
Thủy An Lạc: “...”
Con gái à, sao mà con lắm chuyện như thế hả?
“Mẹ không ghét bỏ con, nhưng bây giờ mẹ đang khó chịu nên con giúp mẹ đi thăm chú Ba có được không?” Thủy An Lạc nhìn con gái rồi nói.
“Được ạ!” Bánh Bao Đậu vui vẻ, nói như vậy có phải tốt hơn không?
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm tự nhắc nhở mình rằng đây là con ruột, đây là con ruột, không thể quăng ra ngoài được.
Sở Ninh Dực dẫn theo hai đứa bé sinh đôi đi ra ngoài. Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Cánh tay nho nhỏ của Tiểu Bảo Bối ôm chặt lấy người Thủy An Lạc: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối, mấy năm gần đây vì Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau cho nên cô với Tiểu Bảo Bối không thân mật với nhau như trước đây, bình thường Tiểu Bảo Bối sẽ chăm sóc hai em của mình chứ không bao giờ tranh giành tình cảm với hai em cả.
Nhưng đối với Thủy An Lạc mà nói thì Tiểu Bảo Bối rất khác biệt, thằng bé chính là điểm tựa duy nhất vào lúc cô tuyệt vọng cực độ.
“Mẹ yêu con.” Thủy An Lạc khẽ nói.
Chuyện lần này cũng khiến Thủy An Lạc hiểu ra một điều, suýt nữa thì cô đã khiến thằng bé trở thành một đứa trẻ không có ba rồi.
Tiểu Bảo Bối hoảng sợ ngẩng đầu nhìn mẹ mình, cuối cùng miệng nhỏ cong lên rồi cười híp mắt ôm lấy Thủy An Lạc: “Bảo Bối cũng yêu mẹ nhất!”
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng rồi hôn khắp mặt nhóc, đã lâu lắm cô không được thân mật với thằng bé như vậy rồi.
“Mẹ, mọi người đều về rồi thế có phải chúng ta có thể về nhà rồi đúng không?” Tiểu Bảo Bối hỏi.