Thủy An Lạc trợn mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nổi.
“Em dám mở mồm nói câu đấy lần nữa xem?” Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô: “Em muốn tự đi vào hay là để Lạc Hiên đánh ngất em rồi bế vào?”
Thủy An Lạc ảo não nhìn anh, sao tự dưng cô lại đưa ra cái ý dở hơi thế này.
“Để em tự đi.” Thủy An Lạc buồn bực nói, sau đó cẩn thận bước từng bước một nhưng vẫn nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực thấy bọn họ đã rời khỏi liền nheo mắt lại, nhìn hai người đang chiến đấu cách đó không xa.
“An Tam!!!” Sở Ninh Dực trầm giọng gọi một tiếng.
An Phong Dương quay đầu lại, bị tên Hàng Giả kia đánh tới một đòn rồi mượn lực của cú đánh để vòng lại, sau đó chạy thẳng vào hầm băng.
Hàng Giả ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Mày tự tin đến thế sao?”
“Đối phó với mày thì tao vẫn thừa tự tin.” Sở Ninh Dực nhìn kẻ đang đứng phía đối diện rồi cười một nụ cười tao nhã.
Thủy An Lạc bị Lạc Hiên kéo đền gần đường hầm phía sau hầm băng, chỗ đó là hầm tránh bom cũng là chỗ an toàn nhất.
Thủy An Lạc nhìn An Phong Dương đang lăn vào thì hô lên thất thanh: “Bạch Dạ Hàn! Tên biến thái kia vẫn còn ở đó!” Thủy An Lạc nói rồi giằng ra khỏi tay của Lạc Hiên, không thèm để ý đến lời khuyên ngăn của anh mà chạy ra ngoài.
“Lạc Lạc...”
Thủy An Lạc bò lên cầu thang, vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài, tim cô dường như vỡ nát
Lúc này, Bạch Dạ Hàn tuy đã bị gãy lìa hai tay nhưng hắn đang dùng hai chân của mình để kẹp chặt lấy chân của Sở Ninh Dực, ngăn không cho Sở Ninh Dực rời đi.
Hai tay của Sở Ninh Dực so chiêu với tên Hàng Giả, hai chân lại bị người khác giữ chặt.
Thủy An Lạc lớn tiếng hét lên: “Anh Sở!!!”
Chỉ có điều cô còn chưa kịp bò ra ngoài thì đã bị An Phong Dương kịp thời đuổi tới giữ chặt cổ tay.
An Phong Dương nhìn tình hình bên ngoài rồi liếc Sở Ninh Dực một cái, sau đó khom lưng xuống, nhặt một cục đã lên rồi nheo mắt nhìn qua bên kia.
“Viu...”
Cục đá nhắm thẳng vào sống lưng của tên Hàng Giả. Hhắn vô thức quay đầu lại, đúng lúc này Sở Ninh Dực đột nhiên nhấc chân, giẫm nát chân của Bạch Dạ Hàn rồi dùng chân của hắn đè xuống quả bom phía dưới, sau đó xoay người, đạp thẳng vào tên Hàng Giả còn chưa phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra. Sở Ninh Dực mượn phản lực của cú đạp kia mà lui về sau, lăn về phía hầm băng rồi ôm cả Thủy An Lạc lăn xuống, sau đó là tiếng nổ mạnh vang lên cùng lúc anh lăn được vào.
Chấn động khiến cả hầm băng bị san phẳng. Đám người Sở Ninh Dực không chịu nổi áp lực này nên bị đẩy ngã vào tít tận bên trong.
Nhưng may cho mấy người họ cũng chị bị ngất xỉu một lúc lâu rồi lại tỉnh lại.
Tốc độ hai chân của Sở Ninh Dực quá nhanh, nhanh đến mức Thủy An Lạc còn không kịp nhìn rõ anh lao đến như thế nào thì đã bị anh ôm xuống dưới.
“Khụ khụ...”
Thủy An Lạc cùng Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu ho khan, bởi vì cú nổ kia khiến hai cô bị sặc bụi.
An Phong Dương nằm trên sàn đường hầm lạnh như băng nhìn mặt tường còn đang rung động, thở dốc kịch liệt một hồi lâu mới nói: “Hô, mười năm rồi!”
Sở Ninh Dực liếc An Phong Dương một cái, anh biết người này đang nói tới chuyện gì.
Quả thực là mười năm rồi bọn họ chưa từng liên thủ như vậy, chỉ cần một liếc mắt là hiểu rõ đối phương muốn làm gì.
Lúc này Sở Ninh Dực cũng đứng dậy khỏi người của Thủy An Lạc rồi nằm nghiêng sang một bên, vừa nãy gần như anh đã dùng hết sức mạnh của đôi chân của mình, nếu như tốc độ của anh chậm hơn một chút thì trong cái đám bị nổ chết kia đã nhiều hơn một người rồi.
Thủy An Lạc vội vàng ngồi dậy, quỳ bên cạnh mà nhìn anh: “Anh không sao chứ?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cuống quýt kiểm tra cơ thể của anh.
Sở Ninh Dực duỗi tay ra nắm chặt lấy tay của cô rồi khẽ lắc đầu một cái, ý bảo rằng anh không sao.