Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2345: Kết thúc cũng là sự khởi đầu [2]



Rõ ràng là đang chơi cô thì có!

Cô chỉ vừa mới thoát chết một lần, bây giờ lại định chơi tiếp lần thứ hai sao?

Kiều Nhã Nguyễn cẩn thận đào bới một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Là bom trọng lực!”

Vừa rồi bọn họ ở đây đánh nhau lâu như vậy mà chẳng ai đụng tới, nhưng lại bị một bước của Thủy An Lạc đạp phải, Kiều Nhã Nguyễn nắm chân cô bạn thân nói đùa: “Về rồi mày nhớ mua vé số đấy! Thôi bỏ đi, kể cả có trúng thì anh Sở nhà mày cũng chẳng thèm để vào mắt!”

Thủy An Lạc dở khóc dở cười: “Mày đừng trêu tao nữa, chân tao nhũn hết ra rồi đây này!”

Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng mắng một tiếng, Sư Hạ Dương biết những việc bên này cơ bản đều đã giải quyết xong cho nên đã dẫn hết người của mình lui về, bao gồm cả mấy chuyện gia gỡ bom đạn.

“Làm sao bây giờ, để bọn họ phát hiện ra thì toi mất.” Thủy An Lạc run rẩy nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn xung quanh thấy cái áo khoác vừa được An Phong Dương quăng ra liền cầm tới, sau đó rút khẩu súng trong áo khoác của anh ra, trong băng đạn chỉ còn đúng hai viên đạn.

“Tốc chiến tốc thắng!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cầm súng đứng dậy.

“Không được! Không thể dùng súng với người giả được, nhỡ đâu...” Thủy An Lạc vẫn còn nhớ rõ mấy món hàng giả này là được nuôi dưỡng bởi độc dược.

“Giết Băng Tuyết với Bạch Dạ Hàn trước đã, sau đó sẽ dễ đối phó hơn. Nếu không chỉ cần một trong hai người bọn họ chạy tới đẩy mày một cái thì chúng ta ngỏm hết luôn đấy!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi hướng nòng súng về phía Băng Tuyết.

Thủy An Lạc mím môi: “Chỉ có hai viên đạn!”

“Đúng, bắn trượt một viên thì chúng ta cùng nhau bị nổ chết!” Kiều Nhã Nguyễn căng thẳng nói. Kể từ sau khi tham gia quân ngũ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy căng thẳng đến vậy.

Thủy An Lạc nắm chặt hai tay của mình, mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn.

Thình thịch, thình thịch...

“Mày muốn giải quyết hai người kia trong hai giây thì tao thấy nguy cơ chúng ta chết vì bị bom nổ còn cao hơn đấy Lão Phật Gia.” Trái tim của Thủy An Lạc đập rộn lên như sấm.

Kiều Nhã Nguyễn vẫn liếc người bên kia: “Mày có thể câm miệng được rồi đấy!”

“Hơn nữa nhỡ đâu mày bắn...”

“Thủy An Lạc, mày im ngay cho tao!”

“Đoàng! Đoàng...”

Tiếng hét của Kiều Nhã Nguyễn đi kèm với hai tiếng nổ súng đinh tai, âm thanh đó chói tai đến nỗi khiến Thủy An Lạc cảm thấy lỗ tai của mình điếc luôn rồi.

Viện đạn sượt qua trán của Băng Tuyết, tốc độ nhanh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Phát súng thứ hai của Kiều Nhã Nguyễn nhắm thẳng vào Bạch Dạ Hàn. Cô cũng nổ súng không chút do dự nhưng chính vào lúc này thì Bạch Dạ Hàn lại bất ngờ phát hiện ra nên đã tránh được.

Kiều Nhã Nguyễn trợn to hai mắt của mình, nhìn Bạch Dạ Hàn dùng một chiêu lừa mà tránh thoát được khỏi An Phong Dương rồi chạy về phía cô và Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nhìn người càng ngày càng tiến gần về phía mình, hô hấp trở nên dồn dập, tựa như chỉ một giây sau đó thì cô sẽ bị bom nổ cho banh xác.

Bạch Dạ Hàn vọt đến bên cạnh bọn họ, Kiều Nhã Nguyễn lập tức cản hắn ta lại, thế nhưng ánh mắt của hắn đã kịp nhìn xuống đôi chân không dám nhúc nhích của Thủy An Lạc, hắn nhếch môi cười: “Thủy An Lạc! Xem ra lần này chúng ta có thể cùng chết được rồi!”

“Ai muốn cùng chết với anh chứ! Muốn chết thì tự đi mà chết!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Dạ Hàn muốn xông đến chỗ của Thủy An Lạc nhưng lại bị An Phong Dương kéo một tay lại, sau đó hắn bị An Phong Dương quăng mạnh qua vai.

Bạch Dạ Hàn cố gắng ổn định lại thân thể của mình, một chân của hắn quỳ trên mặt đất, khóe miệng cong lên, tầm mắt hoàn toàn dính chặt vào Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nhìn sang Kiều Nhã Nguyễn, khóc không ra nước mắt, nói: “Quả nhiên, tin mày thì chẳng thà tao đi mua vé số cho rồi!”

Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật. Cô đã đánh giá quá thấp tốc độ phản ứng của Bạch Dạ Hàn, thậm chí hắn còn chẳng cần mất đến một giây đồng hồ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv