Cơ thể của Thủy An Lạc run rẩy như miếng vải bay trong gió, không chỉ cơ thể của cô đang run lên mà ngay cả linh hồn cũng không được yên bình.
Cô vừa mới tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nổ tung kia, tận mắt nhìn thấy ánh lửa lóa mắt kinh người, ánh sáng rực rõ của kim cương, còn có một vũng máu đỏ tung tóe.
Mà người đang đứng đối điện với bọn họ cũng đứng lên. Băng Tuyết thét lên một tiếng thật dài rồi quay phắt lại, ánh mắt cô ta nhìn bọn họ lúc này ngập tràn lửa giận: “Các người phải đền mạng cho ông ấy!”
Băng Tuyết là người hoàn toàn trung thành với chú Hạng, thậm chí sự trung thành còn nhiều hơn cả phần tình cảm.
Những đòn tấn công của Băng Tuyết vừa độc lại hiểm. Cô ta lao thẳng về phía Sở Ninh Dực. Anh lập tức đẩy Thủy An Lạc ra đằng say một bước rồi đón lấy đòn tấn công của Băng Tuyết.
An Phong Dương vì xử lý một chút chuyện nên đến sau, lúc này cũng đang chạy tới.
Đối diện cũng chỉ còn Bạch Dạ Hàn cùng tên Hàng Giả, tên Hàng Giả hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lập tức lui lại một bước theo bản năng, nhưng sợ giẫm phải lựu đạn cho nên bước chân của cô rất cẩn thận.
“Tối muốn đánh nhau với anh ta!” Hàng Giả chỉ vào Sở Ninh Dực, giọng nói giống Sở Ninh Dực như đúc vang lên trong không gian.
Từ đầu tới cuối hắn vẫn duy trì cái mặt nhăn nhó của Sở Ninh Dực từ mười năm trước, mắt của hắn lóe lên sự hưng phấn. Hóa ra hắn vẫn luôn chờ đợi để được đọ sức với Sở Ninh Dực.
Đây chính là sự đọ sức giữa bản gốc và bản giả mạo.
Gã Hàng Giả vừa mới dứt lời, Băng Tuyết liền quay lại nhìn hắn.
Sở Ninh Dực đưa tay chỉnh lại ống tay áo của mình, rõ ràng là anh đã chấp nhận ứng chiến.
An Phong Dương huýt sao một cái: “Hai Sở Ninh Dực quyết đấu, lúc này mới đáng để xem chứ.”
Những người khác, ai mới có thể là đối thủ của Sở Ninh Dực?
Nhưng mà ánh mắt của An Phong Dương lại hướng về phía Bạch Dạ Hàn, khóe miệng của anh cong lên: “Lâu rồi không gặp nhỉ Bạch Nhị.”
Một tiếng “Bạch Nhị” này sặc mùi mỉa mai.
Bạch Dạ Hàn cũng đang nhìn anh, lúc này tuy cả người hắn toàn là vết thương chồng chất nhưng cũng không hề tỏ ra yếu kém trước mặt bọn họ.
“Đúng là lâu rồi không gặp thật.”Bạch Dạ Hàn cong môi.
An Phong Dương đưa tay cởi áo khoác ngoài của mình ném ra đằng sau, vỗ vỗ hai tay rồi nhìn về phía Bạch Dạ Hàn: “Lần này xem như là tôi thanh lý môn hộ rồi.”
Bạch Dạ Hàn duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay gần như đã bị Phong Phong bẻ gãy kia.
“Khoan đã!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, cô kéo tay An Phong Dương lại rồi nhìn về phía Bạch Dạ Hàn đang đứng đối diện: “Bạch Dạ Hàn! Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu, người anh thích là Sở Ninh Dực hay là tôi?”
An Phong Dương: “...”
“Chuyện này quan trọng lắm hả?” An Phong Dương nhịn không được phải lên tiếng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào An Phong Dương: “Đương nhiên rồi, nếu hắn thích em thì anh muốn đánh thế nào cũng được! Còn nếu hắn thích anh Sở thì anh đánh chết hắn cho em, đánh chết rồi tính cho anh Sở!”
“Được, mạnh mẽ lắm!” An Phong Dương gật đầu, đánh người là anh nhưng người chịu trách nhiệm là Sở Ninh Dực, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cô cả.
Bạch Dạ Hàn nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng hắn lại khẽ nhếch môi cười: “Cô đoán xem.”
Thủy An Lạc: “...”
Mọe nó, bà đây mà đoán được thì còn phải hỏi mày chắc?
“Đánh đi đánh đi, đánh chết tên này cho em!” Thủy An Lạc vừa nói vừa giơ tay mình lên, sau đó xoay người định rời đi, thế nhưng cô chỉ vừa mới đi được mấy bước đã nghe một một tiếng động thanh thúy của kim loại ngay dưới chân mình vang lên.
Thủy An Lạc lập tức dừng bước lại, cúi đầu nhìn xuống.
Cô vừa mới giẫm vào cái gì vậy?
Thủy An Lạc hơi run lên, cảm giác ớn lạnh xẹt qua sống lưng cô, tiếng đánh nhau xung quanh rất ầm ĩ nhưng Thủy An Lạc lại chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.