Thủy An Lạc lẳng lặng nhìn Lạc Vân, anh trai đáng thương, ba anh còn chẳng buồn nhìn anh lấy một cái. Thật ra Lạc Hiên đánh nhau với Băng Tuyết cũng rất tốn sức, lúc này chắc cũng bị thương rồi.
Lạc Hiên hoàn toàn không để tâm tới chuyện này, anh cũng không có phản ứng gì quá khi thấy ba mình xuất hiện ở đây.
Sở Ninh Dực đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, cũng không hề thấy thương xót gì cho ông anh vợ này cả, chỉ có hai chữ: Đáng đời!
Sau khi PHong Chính tới cũng không để ý tới vấn đề giữa bọn họ mà lao thẳng xuống hầm băng.
Phong Phong đứng bất động tại chỗ, ánh mắt rời rạc nhìn vào nơi nào đó.
Kiều Nhã Nguyễn cố nhịn từng cơn đau trên người, đẩy đẩy Phong Phong ra hiệu cho anh xuống. Dù sao thì đó cũng là mẹ anh, bất luận có thế nào cũng phải gặp một chút chứ.
Phong Phong ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, ánh mắt cũng xem như có hồn trở lại, nhưng anh không đi xuống.
Chú Hạng muốn xuống lại nghe thấy tiếng máy bay trực thăng âm ầm cách xa đó. Ông ta ngẩng lên trông thấy chiếc trực thăng kia rời khỏi đảo Kim Cương.
Sắc mặt chú Hạng bỗng chốc liền như phát điên lên.
Thủy An Lạc lắc lắc cục pin trong tay rồi nói, “Đừng ấn nữa, pin ở chỗ cháu. Giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người dùng pin nhỉ?”
Hai mắt của chú Hạng như muốn phun ra lửa, sự tàn ác xung quanh ông ta khiến Thủy An Lạc nhìn thôi cũng thấy sợ.
“Các người!!!” Chú Hạng hét lên, hai chữ này dường như trút xuống toàn bộ nỗi căm hận của ông ta.
Thủy An Lạc nhìn ông ta, “Chú Hạng, chính chú đã nói cho cháu biết người sống đáng sợ hơn người chết, nhưng tại sao chú lại không biết đề phòng cháu vậy?”
Chú Hạng chỉ về phía lòng bàn tay đang siết chặt của cô, trong mắt dần dâng lên một cảm xúc khác.
Đề phòng con bé?
“Lúc cháu nói với chú về chuyện chai Trúc Diệp Thanh kia thì họ đã tiến vào rồi.” Nói rồi Thủy An Lạc từ từ giơ tay lên, sau đó thả tay ra, viên pin liền rơi xuống đất, làm nước trong vũng bắn lên.
Chú Hạng hơi khựng lại, nhìn những giọt nước bị bắn lên kia.
Vừa rồi ở bên dưới, ông ta vốn muốn hủy phòng nghiên cứu ngay lập tức rồi, nhưng con nhóc này lại lên tiếng cho nên ông ta mới nói chuyện với con bé trước.
Nhưng không ngờ, tất cả mọi thứ mà nó nói với ông ta chẳng qua cũng chỉ là để ngăn cản ông ta, muốn tranh thủ thời gian cho đám người bên kia.
“Trò giỏi hơn thầy, nhóc con, cháu xuất sư được rồi.” Chú Hạng cười ha hả nói.
Giọt nước mưa kia bắn lên chân, lành lạnh.
Thủy An Lạc đang nhìn cổ chân mình lại thu tầm mắt lại, nhìn người đàn ông đang nổi đầy gân xanh trên mặt.
Trong lúc đó, vì lồng kim cương bên dưới hầm băng bị phá vỡ nên khí lạnh cũng đang dâng lên cuồn cuộn, khiến cho cơ thể vốn đã lạnh lại càng rét buốt hơn.
Mặt chú Hạng trở nên dữ tợn. Nhưng dù lúc này mặt ông ta có dữ tợn đến đâu, cô vẫn có thể nhìn thấy chú Hạng năm đó tận tình chỉ bảo, dạy dỗ cho mình.
Cô còn nhớ buổi sáng hôm ấy, Sở Ninh Dực đưa cô tới nhà xác, cô trốn sau lưng anh có thế nào cũng không chịu ra, lần đầu tiên trông thấy chú Hạng cô còn sợ đến nỗi hét ầm lên.
Còn nhớ, cô thà chạy đi mua đồ ăn trưa cho chú Hạng cũng không muốn theo ông vào trong nhà xác.
Còn nhớ, lần đầu tiên cô vào trong nhà xác, chú Hạng còn cười cô nhát gan, nhưng vẫn luôn ở bên cô.
Còn nhớ, lần đầu tiên cô biết cô có thể làm chính mình trong bệnh viện, cô thích làm gì thì làm, có thể gác chân lên ghế trong canteen ăn cơm, có thể lớn tiếng thảo luận với chú Hạng về việc món gan lợn này nấu có ngon không, thái có đúng không.
Lần đầu tiên cô phẫu thuật là chú Hạng dạy cô, lần đầu tiên cô kê đơn thuốc là chú Hạng dạy cô, tới giờ hầu như mọi kỹ năng của cô đều là nhờ chú Hạng chỉ dạy.
Ông nói, nhóc con, chú lừa cháu rất nhiều điều, nhưng những gì chú dạy cho cháu đều là thật cả.