Sở Ninh Dực nhíu mày, không nói gì thêm.
Tiểu Bảo Bối a a chớp chớp đôi mắt to phóng tín hiệu bling bling với mẹ mình, mong mẹ có thể bắt được tín hiệu này rồi tới bế nhóc lên. Nhưng vì Thủy An Lạc đang che mặt nên căn bản không bắt được tín hiệu, cho nên tín hiệu nhanh chóng bị bắn ngược trở lại.
"Oa..." Cục cưng bị bơ, cục cưng ứ vui nữa rồi.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng khóc của con trai, vội vàng vứt gối ôm ra thì thấy Tiểu Bảo Bối đang được Sở Ninh Dực bế lên.
"Tự dưng lại sao thế?" Thủy An Lạc nói rồi vươn tay sờ cái mông nhỏ đang mặc bỉm của cậu nhóc, không thấy ấm, chắc không phải đi bô rồi, nhưng sao vẫn khóc thế này?
Sở Ninh Dực quăng cho cô một ánh mắt lạnh lẽo, cự tuyệt trả lời câu hỏi của cô.
Tiểu Bảo Bối vung vung cánh tay nhỏ bé đòi mẹ bé. Tín hiệu gửi đi thất bại, cậu quyết định phải dùng hành động thực tế thôi vậy.
"Phẹt!!!"
Trong bỉm của Tiểu Bảo Bối bỗng vọng ra một âm thanh "chói lọi".
Thủy An Lạc đảo đôi mắt, rồi xoay người chạy thẳng vào bếp, "Thím Vu, cháu giúp thím làm cơm nhé."
Sở Ninh Dực mặt đầy vạch đen nhìn bóng lưng vui sướng của cô, còn cái mùi kỳ lạ bốc lên từ cái mông của Tiểu Bảo Bối đang nhanh chóng lấp đầy khoang mũi anh.
Thủy An Lạc bước tới cửa phòng bếp, quay đầu lại cười tít mắt nhìn Sở Ninh Dực nói: "Sở tổng, nhớ thay bỉm cho con nhé, phải dùng nước ấm rửa sạch mông nữa đấy." Nói xong, như sợ Sở Ninh Dực sẽ đột nhiên túm cô lại nên đã nhanh chóng đóng cửa phòng bếp lại.
"Oa..."
Tiểu Bảo Bối khóc rung trời, còn chân mày của Sở Ninh Dực thì đã nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết một con muỗi, sao trẻ con lại có kiểu tình trạng không thể tự xử lý được chuyện đi vệ sinh của mình thế này nhỉ, không phải chỉ có người già mới vậy thôi sao?
Thủy An Lạc ở trong bếp cẩn thận lắng nghe, định một lát nữa nếu anh không có động tĩnh gì thì cô sẽ đi ra. Dù sao cũng không thể để Tiểu Bảo Bối của cô phải chịu thiệt thòi được. Mà cái màn Sở tổng vĩ đại thay bỉm quả thực quá nhức mắt nên cô không dám nghĩ nhiều.
Thím Vu cười ha hả nói: "Làm cha mẹ nào có dễ như vậy, thiếu gia cũng làm cha rồi, phải để cậu ấy biết làm cha không dễ."
Thủy An Lạc cười hề hề, nghe tiếng khóc của con trai ngày càng xa. Này là được bế lên tầng rồi đó hả?
Thủy An Lạc cẩn thận ra khỏi phòng bếp, sau đó rón rén bước lên lầu.
Nhưng lúc vừa bước vào phòng ngủ, cô liền sợ đến ngây người.
Sở Ninh Dực cứ thế mà xả nước ra, sau đó bỏ thẳng Tiểu Bảo Bối vào...
Bỏ thẳng vào trong luôn!
Mông của Tiểu Bảo Bối còn chưa được lau qua đã bị nhúng vào, còn Sở Ninh Dực chỉ vươn tay đỡ lấy cái đầu nhỏ của cậu nhóc để khỏi rơi xuống. Như những gì Thủy An Lạc thấy, rất có khả năng Sở tổng sẽ túm thằng bé như túm quần áo rồi vò vò mấy cái trong chậu. Cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó đâu!
Thủy An Lạc nhanh chóng bước vào, hai tay thò vào trong nước xốc Tiểu Bảo Bối lên, "Anh làm gì thế hả? Anh còn chưa lấy khăn ướt lau sạch cho nó cơ mà." Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực buông tay luôn, anh đứng thẳng dậy rồi thản nhiên nói: "Không biết."
Thủy An Lạc hộc máu, trông chờ vào Sở tổng chăm trẻ con á, quả nhiên là cô ngây thơ quá rồi.