Giọng của Thủy An Lạc rất lớn, tiếng vang dội lại trong không khí rất lâu chưa tan đi.
Chú Hạng đứng ở hầm băng quả thực nghe rõ lời cô nói, vì Băng Tuyết đã mở loa ngoài.
Trong kim cương, con rồng lớn kia đang chuyển động thân thể của mình, ánh sáng tím lịm quanh người nó càng ngày càng mạnh mẽ. Cả khối kim cương tím ngắt tới độ có thể nhỏ ra nước, ánh sáng dần chiếu rọi cả hầm băng.
Thủy An Lạc đợi rất lâu vẫn không có được câu trả lời, cô cười lạnh: “Sao thế, sợ tôi sẽ làm gì ông bác sĩ giả mạo của các người à? Vậy tôi dẫn tên Sở Ninh Dực giả mạo này đi nhé, dù sao các người cũng muốn biết nguyên nhân cái chết đột ngột của người cải tạo gen mà, chẳng phải hắn cũng là một người cải tạo gen đấy sao?” Thủy An Lạc trở tay chỉ thẳng vào Sở Ninh Dực, thanh âm cũng lớn hơn.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thủy An Lạc.
Vợ à, hóa ra em đã lợi dụng anh ngay từ đầu rồi đấy à?
Đáng tiếc, lúc này Thủy An Lạc chỉ cho anh một bóng lưng, một bóng lưng bướng bỉnh kiên cường, một ngón tay đang chỉ thẳng vào anh, bốn ngón tay cong lại thành nắm đấm, trên một ngón chính là nhẫn kết hôn của hai người họ.
“Nếu như ông không biết được nguyên nhân thì cho dù người cải tạo gen kia có được trái tim của Công chúa Delia, dù cô ta không chết vì vấn đề về máu thì tôi vẫn có cách khiến cô ta hoàn toàn biết mất như Hạ Lăng đấy.”
Thủy An Lạc vừa dứt lời thì những hạt mưa rơi xuống khỏi đám mây đen, trong nháy mắt cơn mưa bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Nước mưa thấm ướt quần áo của Thủy An Lạc, từng giọt nước men theo gò má của cô rồi rơi xuống.
Thủy Mặc Vân vẫn đang canh giữ ở bên ngoài phòng thí nghiệm cải tạo gen, lắng nghe giọng nói lạnh lùng bao gồm cả hận ý của Thủy An Lạc thông qua tai nghe của Kiều Nhã Nguyễn.
Ông lập tức siết chặt hai nắm tay buông bên người rồi quay đầu nhìn con đường dẫn vào phòng nghiên cứu cải tạo gen.
Con gái ông nói: Thế giới này là của ai, có liên quan gì tới tôi cơ chứ?
Những lời này chẳng khác nào đang đánh thẳng vào mặt một người làm ba như ông.
Vì thế giới này mà dường như ông chẳng bao giờ quan tâm xem con gái mình đã trải qua những điều gì?
Cho dù là chuyện này ông cũng chỉ được biết nhờ một phong thư của Tát Phổ Man, mà hiện tại, ông vẫn nghĩ phải giải quyết vấn đề người cải tạo gen rồi mới đi giải quyết chuyện của con gái mình.
Cô đã bị ép đến ranh giới cuối cùng của sự đau khổ, không cầu xin ba, không cần xin mẹ, chỉ cầu xin chính mình. Cô chỉ muốn mình có được một lời giải thích rõ ràng mà thôi.
Bởi vì cái nhà này đã sớm làm tổn thương cô rồi.
Bất kể là ông hay là Long Man Ngân, họ cứ suốt ngày treo một cái cờ hiệu “dù chuyện gì xảy ra thì tình yêu dành cho cô cũng không thay đổi” nhưng cuối cùng lại quyết định mỗi người một ngả. Thủy An Lạc từng hỏi ông không dưới một lần, giữa quốc gia của ba với con và mẹ, ai quan trọng hơn? Cũng không dưới một lần Thủy An Lạc hỏi mẹ mình rằng, việc mẹ muốn có người bầu bạn và tình yêu của mẹ dành cho ba, cái nào quan trọng hơn?
Đáng tiếc, bọn họ chỉ cho rằng đó là lời nói lúc tức giận của Thủy An Lạc, dù sao cô cũng lớn rồi, cho nên họ mặc định cho rằng cô vẫn luôn hiểu chuyện.
Mưa rất lớn, có máy bay trực thăng hạ cánh xuống sân bay, thế nhưng chẳng ai buồn quan tâm xem người tới là ai?
Thủy An Lạc kiên trì chờ một đáp án dưới cơn mưa, quật cường như muốn đứng đó mãi vậy.
“Không phải cô đã biết tại sao lại làm vậy rồi sao? Còn về phần ai làm có thực sự quan trọng như thế không?” Janis đột nhiên nói.
“Quan trọng! Tôi phải đòi lại công bằng cho mình chứ.” Thủy An Lạc thu lại ngón tay đang chỉ thẳng vào Sở Ninh Dực, ngay cả tiếng mưa rơi cũng không át nổi thanh âm quật cường của cô.
Tôi phải đòi lại công bằng cho mình, không cần bất cứ ai giúp cả.
Thế nhưng cô lại điểm danh Sở Ninh Dực.
Vậy nên Sở Ninh Dực nghĩ anh vẫn có thể tha thứ cho cô, ít nhất dù cô có gạt bỏ ba mẹ mình ra thì cũng không gạt bỏ anh.