Hàng Giả cúi đầu nhìn cô, trầm giọng cất tiếng: “Đi thôi, ở đây không an toàn.”
Thủy An Lạc gật dầu, ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay của hắn. Lúc cô và Sở Ninh Dực ở nên nhau cô thường lười biếng làm vật trang sức trên tay anh thế này, nhưng Hàng Giả không hề biết chuyện này.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Thủy An Lạc ngẩng lên, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Hàng Giả như đang làm nũng.
Ai cũng biết Sở Ninh Dực nuôi vợ như nuôi con gái, cô làm nũng cũng là chuyện rất bình thường, dáng vẻ đáng yêu này nhìn sao cũng: Rất chuẩn.
Hàng Giả vừa đưa cô đi bên cạnh vừa nói, “Đi tìm hội Mân Hinh.”
Thủy An Lạc cúi đầu, không nhịn được thầm chửi một tiếng, mẹ nó, chắc không phải mày định hốt một mẻ luôn đấy chứ?
Thủy An Lạc gật đầu với hắn, “Nhưng ở đây rộng thế này tìm kiểu gì?”
Hàng Giả nghe vậy cũng không hề dừng lại, “Kiểu gì cũng tìm thấy thôi.”
Thủy An Lạc thấy thật mệt tim, mẹ, tìm đề tài để nói chuyện với con quái vật này mệt thật đấy. Chắc con quái vật này sợ nói nhiều sẽ bị hớ nên hầu như rất ít khi lên tiếng.
“Được.” Thủy An Lạc cười ôm lấy cánh tay hắn, “Em tin anh.”
Hàng Giả khựng lại, cúi xuống nhìn đôi mắt đang sáng long lanh của Thủy An Lạc, nhưng ánh mắt lại không có bất cứ chút cảm xúc.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, nhìn đi, nhìn đi, còn vờ vịt trước mặt tao nữa, anh Sở nhà tao không nhìn tao với cái ánh mắt đó đâu.
Hàng Giả dịu dàng xoa đầu cô rồi lại tiếp tục đưa cô đi.
Thủy An Lạc lại cúi đầu, động tác này cũng giống phết.
“Tối hôm qua lúc tới đây bọn em tách ra ở đâu?” Lúc Hàng Giả hỏi hình như có hơi sững ra, chắc sợ là Sở Ninh Dực đã hỏi câu này rồi.
Thủy An Lạc nghĩ, khả năng tư duy của con quái vật này được đấy.
Có điều vẫn kém anh Sở nhà cô nhiều!
Phải, là kém nhiều!
Thủy An Lạc gãi gãi đầu, sau đó chỉ ra biển, lại chỉ về hướng ngược lại với vị trí của Mân Hinh, “Hình như là bên đó, giờ liệu chị Mân Hinh đang ở đâu nhỉ? Từ lúc tách nhau ra đến giờ em vẫn chưa gặp lại chị ấy, em lo quá.”
“Không sao, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được thôi.” Hàng Giả an ủi cô.
Thủy An Lạc gật đầu, đúng kiểu em hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Còn Sở Ninh Dực khi tới được bãi đỗ máy bay thì nơi này đã không còn ai nữa rồi, anh khẽ chửi một câu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Bên phía phòng nghiên cứu người cải tạo gen vẫn còn quá nhiều vấn đề mà họ chưa rõ ràng.
“Số Bảy.”
Sở Ninh Dực đang đi thì nghe thấy giọng của Băng Tuyết truyền ra từ chỗ cổ tay áo, anh không dừng bước mà tiếp tục đuổi theo đại đội đã hướng về phía phòng nghiên cứu.
“Không cần tới phòng nghiên cứu nữa, giờ cậu lập tức đi tìm Thủy An Lạc đi, ông chủ muốn gặp cô ấy.” Băng Tuyết lạnh lùng ra lệnh.
Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng, trong tai anh vẫn không có bất cứ âm thanh nào khiến anh giờ không thể liên lạc được với bất cứ ai cả.
Lúc này Mân Hinh ở chừng núi đang cố gắng phá giải tín hiệu của bọn họ. A Sơ canh chừng bên ngoài cho cô.
Đài phát tín hiệu phức tạp hơn so với cô nghĩ, thế nên lúc này cô cũng gặp chút khó khăn khi phá giải nó.
Trên trán Mân Hinh rịn lên một tầng mồ hôi mỏng, nhìn những đường tuyến vẫn đang chập chùng bên ngoài.
“Mau lên, có người tới rồi.” A Sơ đứng ở bên ngoài đài phát tín hiệu khẽ báo cho cô biết, chắc bọn chúng tới đổi người canh gác.
Mân Hinh không kịp trả lời lại anh ta, vẫn tiếp tục nhìn những dòng tiến độ phía trên. Đợi đến khi nó kết thúc, cô nhanh chóng cắm USB vào.