Sở Ninh Dực chẳng bận tâm lời ông ta nói. Anh uống trà xong lại cầm cái chén trong tay nghịch tới nghịch lui.
“Làm chuyện gì không phải đều chỉ cầu nó đáng giá thôi sao, chú Hạng cũng vậy mà?” Sở Ninh Dực ám chỉ Công chúa Delia.
Chú Hạng sững sờ, nhưng không nổi giận.
“Con người luôn bại trong tay tình cảm.” Chú Hạng thừa nhận.
An Phong Dương lúc này vẫn luôn duy trì sự im lặng của mình, nhìn hai người đàn ông nói mấy câu nhạt nhẽo vô tâm.
Chén trà trong tay Sở Ninh Dực xoay vòng giữa những ngón tay.
“Bại?”
Sở Ninh Dực nghiền ngẫm câu nói của ông ta, có vẻ như không đồng tình lắm.
Khi chú Hạng vẫn còn đang nhìn anh, anh liền đứng dậy, “Có lẽ vậy.”
Nói xong anh liền quay người đi thẳng.
An Phong Dương cũng đứng dậy, tiện tay xoay cái chén trong tay một vòng, “Cảm ơn chú Hạng đã tiếp đãi nồng hậu, nơi đây tuyệt lắm, chúng tôi sẽ thăm thú cẩn thận.”
An Phong Dương nói xong, gật đầu rời đi.
Ánh mắt của chú Hạng rơi xuống cái chén vẫn còn đang chuyển động, trong đầu chỉ hiện lên ba từ cuối cùng mà Sở Ninh Dực nói: Có lẽ vậy!
Anh nói: Có lẽ vậy!
Đây là thứ thái độ không đồng tình, không đồng tình việc nói họ thua bởi tình cảm, cho dù sự thật đã bày ra trước mắt họ.
Ông ta đã thua mất cơ hội tốt nhất để đánh bại anh.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực rời khỏi đó liền gặp ngay Lawrence ở cửa ra vào.
Sở Ninh Dực nhìn ông ta, ánh mắt anh lạnh như băng.
Lawrence vô thức lùi về sau, nhưng vẫn nhìn Sở Ninh Dực mà không lộ vẻ sợ hãi.
Sở Ninh Dực không nói gì, lướt qua ông ta bỏ đi thẳng.
“Sở Ninh Dực, đừng cố vùng vẫy nữa, cậu không cứu được cô ta đâu, không có ai biết cách phá giải nó cả.”
Sở Ninh Dực hơi dừng lại, quay đầu nhìn Lawrence - lúc này cũng đang nhìn về phía anh, “Vậy chúng ta cứ thử xem, hoặc là ông cũng có thể thử xem bị nhốt suốt mấy mươi năm là cảm giác như thế nào. Tôi có thể giúp ông hoàn thành nguyện vọng này đấy, dù sao chờ đến khi ông chết, tôi có thừa khả năng này.”
Sở Ninh Dực nói xong, rảo bước bỏ đi.
An Phong Dương huýt sáo, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, “Yên tâm, nhà chúng tôi nhiều bác sĩ lắm, sẽ để ông sống đến lúc tự nhiên chết là chết thôi.” An Phong Dương thản nhiên nói xong lại cười tít mắt vỗ vỗ lên vai ông ta, giam cầm đến khi ông ta tự chết đi cũng là một lựa chọn không tệ.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương, vốn dĩ chẳng phải người tốt.
Lawrence không hề thay đổi sắc mặt, nhưng sau lưng đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
An Phong Dương đuổi kịp Sở Ninh Dực, vươn một tay ôm vai anh, “Vì một mình Em Đẹp Gái mà tôi đắc tội với cả một đám người.”
“Đang ở bên ngoài, không bị quân lệnh trói buộc, huống hồ ông đây mới là người ra lệnh.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
An Phong Dương, “...”
Hay lắm, câu này chuẩn, cậu là Vua, cậu nói sao cũng được hết.
An Phong Dương nhìn ngó xung quanh, “Cậu cảm thấy chú Hạng sẽ tốt bụng để mặc chúng ta ra vào tự do ở đây sao?”
Sở Ninh Dực cũng đang đánh giá bốn xung quanh, khung cảnh ở dưới lòng đất không thể so bì được với trên mặt đất, chỉ có từng gian phòng một, còn họ thì đang đứng ở ngoài hành lang.
Trong căn nhà rất ít khi có người ra ngoài, có thể nói, dường như không có ai cả.
“Trong này cho phép chúng ta ra vào tự do, nhưng ở đây cũng không có gì đáng giá cả.” Sở Ninh Dực nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
An Phong Dương nghĩ, cũng phải.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương lại đến hầm băng một lần nữa. Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn con rồng lượn vòng trong tảng kim cương, trên bề mặt không có bất cứ khe hở nào, muốn phá vỡ nó gần như là không thể.
An Phong Dương cúi đầu nhìn Công chúa Delia, chiếc giường băng vẫn luôn bao bọc lấy bà ấy đang di chuyển.
“Vị Công chúa này đúng là thần tiên cả một đời, tạ thế bao nhiêu năm rồi vẫn có thể gây ra gió tanh mưa máu cho bao nhiêu người.” An Phong Dương nói xong, hơi cúi người xuống, hơi lạnh thấu xương phả vào người khiến anh phải đứng thẳng người lên.