Thủy An Lạc nghe anh nói xong, lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng nói một câu, “Anh đợi đó.”
Tiểu Bất Điểm không nỡ đưa miếng ngọc ra, dù sao ông nội bé cũng đã không còn nữa, đây là thứ duy nhất để bé nhớ về ông.
Cho nên Tiểu Bất Điểm cứ nắm chặt miếng ngọc mãi không buông trên sofa.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn con gái, mở lời khuyên bảo, “Tiểu Bất Điểm, đây vốn là đồ của mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi cần mang đi dùng mấy ngày, dùng xong mẹ nuôi sẽ trả lại cho con.”
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, “Đây là của ông nội cho con.”
Hai hàng lông mày của Kiều Nhã Nguyễn càng nhíu lại chặt hơn, “Tiểu Bất Điểm, con...”
Phong Phong kéo cô lại, sợ cô nổi giận với con bé, sau đó ôm Tiểu Bất Điểm xuống phòng khách dưới lầu.
Giữa lúc đó vẫn còn nghe thấy tiếng khóc oa oa của Tiểu Bất Điểm. Ban đầu bởi vì chuyện của Tát Phổ Man, Tiểu Bất Điểm mất rất lâu mới nguôi ngoai được. Hơn nữa con bé vẫn luôn coi thứ đồ này là bảo bối của mình.
Bánh Bao Rau vốn đang ôm điện thoại chơi game, nghe thấy bên trong có tiếng khóc, đầu lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại quay đầu ngó một cái. Nhóc chưa từng thấy con bé này khóc gớm như vậy bao giờ cả.
Thủy An Lạc nghe tiếng trẻ con khóc, rất muốn nói hay là thôi vậy, một miếng ngọc bội thôi mà. Nhưng cô thật sự không biết miếng ngọc bội đó có phải thứ then chốt hay không, cho nên...
Bánh Bao Rau nhảy xuống khỏi sofa, bỏ lại điện thoại sau đó đi vào phòng khách.
Một lát sau Phong Phong đã đi ra ngoài, hai đứa trẻ vẫn còn ở bên trong.
Kiều Nhã Nguyễn vội vàng hỏi, “Thế nào rồi?”
Phong Phong lắc đầu, nói thế nào cũng không chịu hiểu, cứ nhắc tới là khóc, khóc đến mức anh không nỡ nói thêm gì nữa.
Tiếng khóc trong phòng càng lúc càng nhỏ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Chẳng bao lâu sau, Bánh Bao Rau dẫn Tiểu Bất Điểm ra ngoài, nhóc cầm miếng ngọc rồi đưa cho mẹ mình.
Lúc này tuy rằng Tiểu Bất Điểm vẫn còn thút thít, nhìn ngọc bội trong tay Thủy An Lạc mà không nỡ, nhưng không đòi lại nữa, cũng không khóc tiếp nữa.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong, xem đi, đến con gái mình mà còn không trị được.
Phong Phong cũng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, chửi thầm, sao thằng nhóc này lại trị được con gái cưng của anh thế nhỉ?
Thủy An Lạc ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Bất Điểm đang sụt sịt vào lòng, “Đợi mẹ nuôi về sẽ trả lại cho con nhé.”
Mũi của Tiểu Bất Điểm đỏ ửng lên, cái đầu nhỏ khẽ gật.
Thủy An Lạc đứng dậy, lại thấy trên cổ Tiểu Bất Điểm là một miếng ngọc bội mới.
Thủy An Lạc nhìn con trai, nhưng Bánh Bao Rau lại lạnh lùng đi mất.
Nhóc lấy ngọc của mình trao đổi với bé, hơn nữa còn nói sau này sẽ đổi lại.
Ngọc của Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu là một đôi, trước khi hai đứa nhỏ ra đời, Sở Ninh Dực lấy được một miếng ngọc cổ ngàn năm, tìm người chế tác ra.
Miếng ngọc đó cũng là thứ mà Bánh Bao Rau luôn coi trọng, bởi vì Thủy An Lạc từng nói với chúng, đây là món quà đầu tiên mà ba chuẩn bị cho các con ngay từ khi còn chưa chào đời.
Cho nên bất kể là Bánh Bao Đậu hay Bánh Bao Rau thì cũng đều rất trân trọng miếng ngọc bội này.
Nhưng hôm nay Bánh Bao Rau dám lấy miếng ngọc ra để trao đổi với ngọc rồng của Tiểu Bất Điểm, đây là điều mà Thủy An Lạc không ngờ tới được.
Có điều, nếu như Thủy An Lạc biết, con trai mình chỉ vì không muốn đứa nhỏ nào đó khóc tiếp mới làm vậy chứ không phải vì mẹ là cô, không biết cô có tức đến mức hộc máu không nữa.
Thủy An Lạc đã lấy lại được ngọc, còn lúc này Sở Ninh Dực ở trên đảo vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.
Thủy An Lạc vẫn quyết định tới đảo Kim Cương. Nếu chuyện này đã liên quan tới cô, cô không thể cứ ở đây đợi Sở Ninh Dực giải quyết mọi chuyện thay cô được.