An Phong Dương nhìn về phía Sở Ninh Dực, giờ họ muốn thì vẫn có thể trốn được.
Thế nhưng Sở Ninh Dực lại đi theo chú Hạng ra ngoài, An Phong Dương sờ sờ mũi của mình rồi cũng theo ra.
Sở Ninh Dực vừa mới gọi là chú Hạng, nói một cách khác chính là đang ngầm nói với chú Hạng rằng: Hiện giờ giữa chúng ta không có xung đột to lớn, chỉ lấy thân phận chồng của Thủy An Lạc và thầy của cô ấy nói chuyện, chứ không phải lấy thân phận Sở Ninh Dực và Zero.
Chú Hạng lại là người thông minh, tất nhiên là hiểu được ý của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực là địch, thế nhưng chồng của Thủy An Lạc lại là khách.
Chú Hạng đích thân dẫn bọn họ ra khỏi hầm băng, những người đứng gác bên ngoài bỗng giật mình hoảng sợ, bọn họ hoàn toàn không thấy có người vào trong đó.
Lawrence đứng bên ngoài, lúc thấy Sở Ninh Dực bước ra thì sắc mặt có chút khó coi.
Sở Ninh Dực cũng nhìn ông ta: “Thì ra ông chính là người họa sĩ đã giả mạo Lawrence.” Giọng Sở Ninh Dực lành lạnh. Người đàn ông này chính là đầu sỏ gây ra chuyện này, nếu không phải do ông ta thì rồng của Thủy An Lạc cũng không bị giam cầm ở đây.
Thế nên nếu không phải tình hình không cho phép thì ngay lúc này đây, Sở Ninh Dực đã chém ông ta thành trăm ngàn mảnh rồi.
Những cơn ác mộng quấn lấy Thủy An Lạc suốt mấy năm qua đều do ông ta gây ra, sao anh có thể không hận ông ta được?
Lawrence không lên tiếng, nhưng ông ta hiểu được ý của Sở Ninh Dực.
Chú Hạng dẫn bọn họ rời đi, đây là một tòa lâu đài bị chôn sâu dưới lòng đất, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
An Phong Dương đánh giá xung quanh, lấy kim cương làm tường phòng hộ thì e là chẳng có bao nhiêu cơ hội để có thể đột phá.
Chú Hạng đích thân dẫn bọn họ đến một căn phòng trên tầng. Thế nhưng dù là phòng trên tầng cũng chẳng hề có cửa sổ, nằm dưới lòng đất thì cần gì đến cửa sổ.
“Các cậu có thể thoải mái tham quan nơi này.” Chú Hạng vung tay lên, hết sức hào phóng.
Sở Ninh Dực đang quan sát căn phòng, nghe thấy ông ta nói vậy anh liền quay lại nhìn: “Chú cảm thấy chắc chắn chúng tôi không thoát ra khỏi đây được đúng không?”
Chú Hạng mỉm cười gật đầu: “Đã đi vào đây rồi thì không ai có thể ra được, cho dù có là cậu đi chăng nữa thì cũng không phải ngoại lệ, dù sao cậu cũng có điểm yếu rồi.”
Sắc mặt của Sở Ninh Dực thoáng thay đổi, hai bàn tay buông bên người siết chặt lại.
“Vào được đảo cũng tốn không ít công sức đâu nhỉ! Các cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi nghĩ chờ Lạc Lạc tới còn cần cậu an ủi con bé đấy.” Chú Hạng nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.
An Phong Dương ngồi xuống mép giường, sau đó liền nằm vật ra: “Tôi cảm thấy tôi cần yên tĩnh, lần đầu tiên trong đời tôi vừa mới làm nhiệm vụ đã bị bắt. Đây chắc chắn là vết đen trong đời ông đây!”
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn anh, không lên tiếng.
An Phong Dương nằm ngửa, nhìn trần nhà toàn bằng kim cương của gian phòng này, hai tay kê dưới cổ của mình: “Ông chú Hạng này quá tự tin rồi.”
“Đó là vì ông ta có vốn để tự tin, nơi này dễ thủ khó công, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể chán chết ở cái chỗ này.” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dựa và cửa nhìn tình hình bên ngoài.
Mà chú Hạng vừa mới rời đi, Lawrence liền đi theo.
“Zero, ông giữ Sở Ninh Dực lại là quá nguy hiểm!” Lawrence trầm giọng nói, bởi vì tín hiệu mà ông ta nhận được từ Sở Ninh Dực chính là: Tôi có thể giết ông bất cứ lúc nào.
Chú Hạng nhìn ông ta một cái rồi tiếp tục đi về phía trước: “Tôi không cảm thấy nguy hiểm gì cả. Ở đây không có gì có thể nguy hiểm hơn tôi hết.”
Lawrence dừng bước nhìn theo bóng lưng của chú Hạng, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Lúc này Sở Ninh Dực đang đứng ở cửa nhìn ông ta, khóe mắt của anh mang theo ý cười lạnh lẽo như băng, hơi thở kia như thể đang muốn cướp hết toàn hộ hô hấp của ông ta.