Thủy An Lạc: “...”
Thế gian này nơi đâu cũng là cạm bẫy hết, cô không thể vui vẻ chơi đùa được nữa rồi.
An Phong Dương khẽ bật cười, “Anh bảo rồi, lần trước tới đảo Kim Cương không đưa anh đi theo, sớm muộn gì cũng phải đi chung với nhau mà.”
“Anh Xinh Trai, anh đắc ý cái gì đấy? Sợ người ta không biết hai anh dính nhau như keo hả?” Thủy An Lạc chán ghét nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Mân Hinh cúi đầu nhịn cười, nhưng cũng không thể không nói, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi được đến ngày hôm nay cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.
Họ không phải là anh em ruột thịt của nhau, nhưng lại thân thiết hơn cả anh em trong nhà.
Phong Phong nhìn họ, lại phải nói thật một chuyện, “Trên đảo Kim Cương còn có Sở Đại thứ hai nữa đấy.”
Phong Phong vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng im bặt.
Thức ăn Thủy An Lạc đang gắp dở cũng rơi bụp xuống bàn.
Hiển nhiên là không có ai nghĩ tới chuyện này.
Thủy An Lạc nhíu mày nhìn An Phong Dương: “Thời khắc khảo nghiệm anh có yêu người tình bé nhỏ của mình không đến rồi đấy, để xem anh có thể nhìn rõ được không nè.”
Sở Ninh Dực giơ chân đạp cô một phát!
Thủy An Lạc trừng lại, cô có nói sai đâu chứ.
“Nhưng tôi muốn biết, người cải tạo gen nếu cũng có được sức mạnh như Sở Đại, vậy cuối cùng sẽ là...”
Sở Ninh Dực đấu với Sở Ninh Dực à?
Mấy người này bắt đầu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh tượng trong các bộ phim hành động Mỹ, nhân vật chính là... hai Sở Ninh Dực!
Cơ thể Thủy An Lạc khẽ run lên, đây đúng là cảnh tượng mà không thể nhìn thẳng vào được, vậy nên cô không nhịn được mà đốp lại Phong Phong một câu: “Lúc nào cũng chỉ biết nói mát thôi, không phải đã giao cho anh xử lý người cải tạo gen rồi sao?”
Phong Phong xì một tiếng, “Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở An Tam thôi, đừng để lúc đó lại thật giả lẫn lộn, lúc ấy thì dù có muốn xét nghiệm gen cũng không phát hiện ra được đâu.”
Đây đúng là một vấn đề thật!
Nếu Sở Ninh Dực bên cạnh An Phong Dương bỗng thành giả, vậy chứng tỏ là họ đã vô thức bị tóm rồi.
“Em cảm thấy chúng ta nên bàn bạc kỹ lại chuyện này đi.” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cô đề nghị cực kỳ nghiêm túc.
“Anh tin tưởng An Tam.” Sở Ninh Dực cúi đầu, khẽ nói.
An Phong Dương cũng nhếch miệng cười, “Yên tâm đi, cậu ta có hóa thành tro anh cũng vẫn có thể nhận ra người thật.”
Thủy An Lạc: “...”
Mân Hinh: “...”
Thủy An Lạc lặng lẽ liếc nhìn hai người, “Bỗng cảm thấy mình bị cắm sừng lại còn bị nhồi thức ăn cho chó là sao thế nhỉ.”
Mân Hinh gật đầu đồng tình với lời cô vừa nói.
Phong Phong nghe vậy cũng cười ầm lên, cái ví dụ này hay lắm, rất chính xác.
Hiếm lắm mới thấy họ có được một bữa ăn vui vẻ như vậy.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương quyết định sáng hôm sau sẽ xuất phát, thế nên họ chỉ còn một buổi chiều với một buổi tối để chuẩn bị nữa thôi.
Tới chiều, Sở Ninh Dực liền gọi thím Vu vào phòng làm việc của mình.
“Thím Vu, trước đây thím có nói bác sĩ riêng của Công chúa Delia đã chết rồi, chuyện đó có phải thật không?” Sở Ninh Dực cất tiếng hỏi.
“Tất nhiên là thật rồi. Thiếu gia, tôi sẽ không lấy chuyện này ra để gạt cậu đâu, có điều nếu thiếu gia muốn tới đảo Kim Cương thì thật sự vẫn quá nguy hiểm.” Thím Vu lo lắng nói.
Sở Ninh Dực hơi đưa tay lên, lại hỏi tiếp: “Công chúa Delia cũng không có người hầu thân cận nào khác nữa phải không?”
“Không đâu, bên cạnh Công chúa chỉ có mình tôi hầu hạ thôi, Công chúa không thích có nhiều người đi theo.” Thím Vu đáp lại anh.
Sở Ninh Dực gật đầu, vậy thì có thể xác định được việc Lawrence và tên quản gia kia là giả, nhưng bọn họ là ai?
Tại sao lại phải bảo vệ di thể của Công chúa Delia?
Zero - 0, Sở Ninh Dực gõ tay xuống bàn, “Thím Vu, khi ấy ngoài cha của Phong Phong ra, Công chúa Delia còn có đối tượng theo đuổi nào khác nữa không?”
Thím Vu cau mày, “Có rất nhiều theo đuổi Công chúa, nhưng mới đầu Công chúa chỉ thích mỗi ngài Lạc Vân thôi, tới sau này mới bị ngài Phong khiến cho rung động.”