Thủy An Lạc càng lui lại thì Sở Ninh Dực càng từng bước ép sát tới, cuối cùng là vươn tay túm chặt lấy cái eo của cô. Khi Thủy An Lạc cố gắng ngửa đầu ra phía sau nhưng Sở Ninh Dực đã nói sát bên tai cô.
“Nhưng mà... anh để tâm.” Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn, nhưng Thủy An Lạc lại nghe rất rõ.
Vì Thủy An Lạc không muốn anh thêm phiền cho nên dù bị người ta nói như vậy cũng không chịu nói với anh. Thế nhưng anh lại để tâm, anh để tâm bất cứ điều gì mà người ta nói về cô. So với việc người khác đánh giá anh thế nào thì anh quan tâm việc người khác đánh giá cô như thế nào hơn.
Thủy An Lạc sửng sốt, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khiếp sợ cùng cảm động.
Cô không để tâm, nhưng anh lại vì cô mà để tâm.
Những lời này càng có ý nghĩa hơn câu anh yêu em.
Thủy An Lạc dịu dàng ôm lấy cánh tay của anh: “Chẳng phải anh đã đính chính cho chúng ta rồi đấy sao? Về sau chắc chắn đám người kia không dám nói lung tung nữa đâu.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, cảm giác như anh vẫn còn làm chưa đủ.
Thủy An Lạc còn định nói gì nữa nhưng thấy An Phong Dương đang ôm Tiểu Miên Miên đi ra. Mân Hinh không có mặt, rất ít khi cô ra ngoài cho nên đều do một mình An Phong Dương đi họp phụ huynh.
An Phong Dương bất đắc dĩ nhìn con gái mình, Tiểu Miên Miên thì lại cười hì hì.
Thủy An Lạc liếc nhìn bài thi trong tay An Phong Dương, trên mặt bài kiểm tra toán ghi 59 điểm, vẫn chưa đủ qua môn.
An Phong Dương đặt Tiểu Miên Miên xuống. Tiểu Bảo Bối cũng được ba mình thả xuống, hai đứa nhỏ tay trong tay đi ra ngoài. Tiểu Miên Miên hoàn toàn chẳng có một chút buồn bã nào vì điểm thi của mình.
Thủy An Lạc đưa tay cầm thấy bài thi của Tiểu Miên Miên, thi văn còn thảm hại hơn, chưa tới ba mươi điểm.
“Chẳng có lẽ đây chính là vật cực tất phản trong truyền thuyết?” Thủy An Lạc nhìn An Phong Dương, cả anh ta lẫn Mân Hinh đều có chỉ số IQ cực cao, thậm chí chỉ số IQ của Mân Hinh còn cao hơn An Phong Dương một chút, thế nhưng Tiểu Miên Miên thật khiến người ta nhìn mà sốt ruột.
An Phong Dương sờ sờ mũi mình, thật ra trước giờ anh cũng không đặt nặng vấn đề điểm thi của con gái lắm, nhưng lần nào cũng bị giáo viên phê bình thì vấn đề lại lớn rồi.
Phải biết rằng An Phong Dương với Sở Ninh Dực lấy danh hạng nhất, hạng hai mà tồn tại, thế nhưng con gái anh lại cứ ôm mãi cái vị trí nhất từ dưới lên kia không chịu buông.
Một An Phong Dương suốt thời đi học đều được khen ngợi, đến lúc này đã được trải nghiêm cảm giác bị giáo viên phê bình.
“Con bé vui là được, nuôi mười đứa như thế anh cũng vẫn nuôi được.” An Phong Dương dứt khoát nói, sau đó cùng Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi ra ngoài: “Tôi còn tưởng rằng hai người không đến kịp cơ.”
Sở Ninh Dực hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện bọn họ đến đây bằng cách nào, thế nhưng anh không chặn nổi miệng của Thủy An Lạc.
Cho nên lúc An Phong Dương biết được hai người họ chạy tới bằng tàu điện ngầm thì cũng ngẩn cả người.
Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm?
Lại còn đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm!
“Vì con nhỏ ngốc nghếch này mà cậu phá vỡ cả nguyên tắc của mình cơ à?” An Phong Dương kinh ngạc hô lên một tiếng. Ttrước đây ai dám bảo Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm thì chắc chắn đã ăn một cái tát bay tận đâu rồi.
“Này này này, Anh Xinh Trai, lời này của anh là có ý gì hả? Em bảo anh ấy đi tàu điện ngầm là hành hạ anh ấy hay sao hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói.
An Phong Dương mỉm cười nhìn cô, ý rất rõ ràng: Em nói xem?
Thủy An Lạc: “...”
Hình như đúng là có hành xác một chút thật. Dù sao thì cả quãng đường mặt của Sở Ninh Dực đều đen thùi lùi.
“Đó chẳng phải là vì không có thời gian sao?” Thủy An Lạc thấp giọng hô một tiếng, hiện tại An Phong Dương nói như vậy thì cô mới phát hiện ra rằng việc bắt Sở tổng đi tàu điện ngầm quả thật là hành hạ anh.
Dù sao người ta đi máy bay cũng bao cả khoang, ngồi tàu tốc hành cũng chỉ ngồi một lần, lại còn là vì mục đích nào đó khó có thể nói ra kia nữa.