Sở Ninh Dực: “...”
Phía sau vang lên tiếng thét đầy đau đớn, khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên nhìn cô gái đang chui vào lòng mình lần nữa.
Tốt, rốt cuộc cũng biết tự bảo vệ mình rồi.
Người đàn bà kia thét lên, hùng hùng hổ hổ nhưng cũng không dám lớn tiếng làm gì.
Dù sao chính bản thân bà ta vừa mới làm mấy chuyện thô bỉ.
Đoàn tàu dừng lại, Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực xuống xe, thế nhưng lúc đi tới cửa, Thủy An Lạc bất ngờ hô to một tiếng: “Bác gái mặc quần áo màu đen kia ơi, bác đã mở ra lịch sử phụ nữ đi làm biến thái rồi đó.”
Tiếng kêu của Thủy An Lạc vẫn còn vang dội, cửa xe bị đóng lại, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể thấy được tất cả mọi người đang nhìn về phía người đàn bà mặc quần áo đen kia, và khuôn mặt đã đỏ phừng lên của bà ta nữa.
Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Dám chấm mút chồng của bà à, giẫm cho chết luôn!”
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại rồi kéo cô đi ra ngoài.
Thủy An Lạc thở dài: “Dạo gần đây đám người biến thái cũng biết chọn mặt rồi nhỉ? Nếu không lúc nãy hẳn phải là em mới bị chấm mút mới đúng, nếu thế anh có làm anh hùng cứu mỹ nhân không? Tại sao chưa từng có ai làm gì em nhỉ?”
Sở Ninh Dực bỗng nhiên dừng bước lại, mặt đen thui quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Em muốn bị người ta làm gì như vậy sao?”
Ai dám làm gì vợ của anh thì anh tuyệt đối không chỉ đạp một cái đơn giản như vậy đâu, ước cùng cũng phải chặt tay luôn đấy.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc vào lòng rồi chuyển tới một góc mà người ngoài không thấy được, thế rồi mạnh mẽ đánh vài cái lên mông của cô. Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi vội vàng kéo Sở Ninh Dực chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ tưng bừng.
Sở Ninh Dực buồn cười, người đàn bà kia vừa mới làm như vậy khiến bây giờ anh vẫn cảm thấy ghê tởm, cái quần này cũng không muốn mặc lại nữa.
Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực ra khỏi ga tài điện ngầm, sau đó chạy tới trường học. May mà bọn họ kịp tới phòng học trước khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu. Thế nhưng khi Thủy An Lạc nhìn thấy Tiểu Bảo Bối ngồi hàng đầu tiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc chắc chắn còn khó coi hơn so với khuôn mặt ba nhóc ở tàu điện ngầm vừa nãy.
Vào khoảnh khắc Sở Ninh Dực xuất hiện, phòng học vốn đang ồn ào nhất thời trở nên yên tĩnh, ai ai cũng không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
“Ba, mẹ!” Khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu Bảo Bối lập tức thay đổi. Nhóc bay đến ôm chặt lấy đùi của Sở Ninh Dực: “Con cứ tưởng ba sẽ không tới cơ.”
Mấu chốt là sắp chín giờ rồi mà mẹ còn chưa tới, nhóc này mà đẹp mặt mới là lạ ấy.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dáng vẻ hưng phấn của con trai liền đưa tay xoa đầu nhóc.
Được rồi, lần ngồi tàu điện ngầm này đáng giá, cho nên anh không truy cứu nữa.
Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đi vào. Tiểu Bảo Bối quay về chỗ của mình.
Cạnh mỗi bàn học đều bày thêm hai chiếc ghế, đó là ghế chuẩn bị cho phụ huynh của các bé.
Tiểu Bảo Bối học ở trường tiểu học nhà giàu cho nên điều kiện rất tốt, cách phối trí vẫn tính là trong khoảng chấp nhận được của Sở Ninh Dực. Anh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo Bối, nhìn bàn học của con trai, hình như đã lâu lắm rồi anh chưa thấy cảnh tượng này.
Sau khi Thủy An Lạc ngồi xuống liền nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Mau cảm ơn mẹ con đi! Mẹ con đã mạo hiểm cả nguy cơ bị ba con bóp chết mà chạy đến đây đó.”
Tiểu Bảo Bối quay đầu nhìn ba mình, tựa như đang hỏi: Làm sao thế ạ?
Sở Ninh Dực nhướng mày, không ngờ cô cũng tự biết là anh thật sự muốn bóp chết cô nữa cơ đấy.
Những phụ huynh ngồi phía sau lúc đầu lớn tiếng bàn luận về con cái nhà mình đã biến thành nhỏ giọng xì xào bàn tán, suy đoán xem thân phận của Sở Ninh Dực là gì. Bọn họ có quen với Thủy An Lạc vì lần nào họp phụ huynh cũng là cô đến dự, nhưng ba của Tiểu Bảo Bối thì chưa bao giờ xuất hiện cả.
Thế cho nên ai ai cũng cảm thấy Tiểu Bảo Bối là con riêng của công tử nhà giàu nào đó.