Gió trên núi hơi lớn, còn xen lẫn khí lạnh, lúc này đang thổi thốc vào áo khoác của bọn họ.
Vạt áo bay bay trong gió, nhưng không cái nào thoát khỏi sự trói buộc.
Janis nhếch miệng cười mỉa mai, nhìn Cố Minh Hạo nói: “Đây là nguyên nhân mà anh tới thành phố A? Tới đây với tâm tư riêng, sau đó để mọi chuyện rối tung rối mù lên thế này à.”
Cố Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong mắt ánh lên vẻ khinh bỉ, “Liên quan gì tới anh?”
“Anh phá hỏng chuyện lớn của Z rồi.” Janis nói trắng ra.
Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không vui.
“Nếu như tôi là người phụ trách thành phố A này thì anh không có quyền gì can thiệp vào hết.” Cố Minh Hạo nói xong liền quay người bỏ đi.
“Cố Minh Hạo, tôi nghĩ anh sắp mất quyền khống chế ở đây rồi.”
Cố Minh Hạo nghe thấy lời hắn nói, quay lại, ánh mắt trở nên hung ác, “Anh muốn làm gì?”
“Nói thật.” Janis nói, lại sải bước rời khỏi nơi này trước Cố Minh Hạo.
Lúc này Thủy An Lạc đang ngồi vẽ vẽ lên bàn thì hai người trở về.
Sở Ninh Dục nhìn vợ mình vẽ nhằng vẽ nhịt, lại nghĩ tới khả năng vẽ của con gái, may mà vật cực tất phản, con gái anh vẫn được di truyền gen tốt.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn họ, lại gạt đống tuyết trên bàn đi, đứng dậy phủi phủi tay, “Hai người quay lại rồi à? Nhanh thế. Có phải cảnh trên đó còn đẹp hơn không?”
Cố Minh Hạo mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc, còn Janis trả lời lại cô, “Cũng được, nhưng những cảnh thế này hợp đi ngắm với người yêu hơn.”
Thủy An Lạc thấy Janis cũng ngồi xuống, quay lại nhìn Sở Ninh Dực: Chắc chắn hai tên này không lên trên đó.
Sở Ninh Dực: Cần em nói?
Thủy An Lạc lẳng lặng thu ánh mắt mình lại, ok, không cần cô phải nói.
Thủy An Lạc lấy điện thoại của mình ra nhìn đồng hồ, “Ôi sắp năm giờ rồi à, chúng ta xuống dưới đi, vừa hay đúng giờ cơm luôn, cảnh đêm ở khách sạn này cũng đẹp lắm.” Nói rồi Thủy An Lạc lại đỡ Sở Ninh Dực đứng dậy.
Cố Minh Hạo cũng đứng dậy theo, nhíu mày, “Sở tổng, hay để tôi đỡ anh xuống dưới nhé?”
Janis cũng đứng lên, nhưng chỉ đứng im nhìn.
Thủy An Lạc cảm thấy, Janis rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn Cố Minh Hạo nhiều.
Sở Ninh Dực một tay nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc, “Không cần đâu, nghỉ một lúc cũng đỡ nhiều rồi.”
Cố Minh Hạo cũng không cưỡng cầu, vẫn đi sau lưng họ.
Nhưng lần này, là Thủy An Lạc đỡ Sở Ninh Dực.
Trước khi đi Thủy An Lạc đã đặt sẵn bữa tối ở khách sạn, lúc này về là có thể lên món ngay được. Họ về phòng mình sửa soạn một chút là có thể ăn cơm rồi.
Lúc Thủy An Lạc quay về phòng thay quần áo vẫn còn đang mải suy nghĩ. Sở Ninh Dực ngồi bên mép giường nhìn cô vợ đang ngẩn ra của mình.
“Em nghĩ Janis lý trí hơn Cố Minh Hạo nhiều, qua chuyện lần này em cảm thấy giờ hắn có thể khống chế tâm trạng mình rất tốt.” Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, nói có vẻ không được vui lắm.
Chuyện này tất nhiên Sở Ninh Dực có thể nhìn ra, đúng là Janis lý trí hơn thật.
Thủy An Lạc đi tới bên giường, đè lên vai Sở Ninh Dực, lại bắt chéo tay qua cổ anh, “Thế có thể lợi dụng được hắn không?”
Thủy An Lạc hỏi ra miệng có chút buồn bực, rõ ràng đã nói sẽ để cô tự xử lý rồi.
Sở Ninh Dực nắm lấy cánh tay cô, nhìn người nào đó rõ ràng đang rất ảo não kia, “Càng lý trí sẽ càng giải quyết công việc chung tốt hơn, Cố Minh Hạo tư tâm quá nặng, chắc chắn sẽ bị đoạt mất quyền ở thành phố A.”
Thủy An Lạc gật đầu, có vẻ như đúng thế thật.