Nội dung cụ thể như sau:
[Anh Sở nói: Nghĩ lại thì mấy năm qua, thành tựu lớn nhất của anh chắc là có được ba đứa nhóc kia.
Người nào đó không phục: Không đúng, thành tựu lớn nhất của anh không phải là em sao?
Anh Sở nói: Em là anh, thành tựu của anh chính là thành tựu của em, có ai nói mình là thành tự của chính mình bao giờ không.]
Tốt lắm, rất nguyên chất.
Cái thức ăn cho chó này, Thủy An Lạc thắng rồi.
Người đầu tiên bình luận cho cô là Phong Phong, bên dưới chỉ có ba cái emo khinh bỉ.
Thủy An Lạc đắc ý trả lời: Có giỏi thì anh cũng show đi.
Người thứ hai bình luận là An Phong Dương: Quả show ân ái này anh cho điểm tuyệt đối, nhưng em khoe con rể anh đã được con gái anh thông qua chưa hả?
Ơ...
Thủy An Lạc rụt cổ lại, quay lại nhìn Sở Ninh Dực hỏi: “Đó không phải là con trai em à?”
Sở Ninh Dực trầm mặc.
Thủy An Lạc hung hăng nói: “Em biết ngay mà, anh lúc nào cũng chỉ biết bao che cho người tình bé nhỏ của anh thôi.”
Thủy An Lạc lại quay ra gõ chữ cạch cạch cạch: Anh Xinh Trai à, đối xử với em tốt chút đi, em là nhân vật chính trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của con gái anh tương lai đấy, không có ai khác nữa đâu.
Sở Ninh Dực tiếp tục giữ im lặng.
Bài đăng có không ít like, hầu hết đều là những người có quan hệ tốt với Thủy An Lạc và một vài lãnh đạo của công ty Sở Ninh Dực. Vì anh từng dùng weibo của cô để phát lì xì cho nhân viên hồi tết nên mấy lãnh đạo cũng thêm bạn với cô ngay lúc đó.
Còn về việc Thủy An Lạc show ân ái, cả công ty trên dưới chỉ một giây thôi là biết rồi.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Nhân viên công ty anh like bài của em rồi, em quên mất không chặn họ. Anh zai à, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của anh ở công ty hình như bị em hủy mất rồi.”
Sở Ninh Dực nhướng mày liếc qua một cái, quả thật liền trông thấy vài người, “Em cảm thấy cái người tên Thủy An Lạc kia của họ có đáng để anh không kiêu ngạo không?”
Thủy An Lạc bỗng cảm giác như mình bay thẳng lên trời, cô quẳng luôn điện thoại đi nhào thẳng vào người Sở Ninh Dực, “Ai yo, anh Sở à, hôm nay có phải anh ăn nhiều đường quá rồi không mà câu nào cũng ngọt ngào thế, nói thêm vài câu nữa nghe nào.”
Thế nên ý của Sở Ninh Dực là, họ có nhìn thấy cái dòng trạng thái đó cũng vô dụng thôi, chờ anh về rồi anh vẫn sẽ kiêu ngạo lạnh lùng như thường, họ không đáng để anh đối xử dịu dàng.
Sở Ninh Dực ôm lấy eo cô, hưởng thụ cảm giác ôm ấp của ai kia, “Em nên giảm béo đi rồi đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Đậu, cảnh này có phải biến hóa nhanh quá rồi không?
Thủy An Lạc đẩy luôn Sở Ninh Dực ra. Quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác, cô vẫn nên ngoan ngoãn ngủ đi thôi.
Sở Ninh Dực khẽ cười, cũng nằm xuống cùng cô, đặt điện thoại lên bàn, “Ngủ đi, lát nữa Janis đến rồi.”
Thủy An Lạc gật đầu, ôm lấy cánh tay anh chìm vào giấc ngủ.
Còn trong căn phòng cách đó không xa, Cố Minh Hạo đang cầm điện thoại nhìn dòng trạng thái vừa được cập nhật ba phút trước, bất kể là con cái hay Sở Ninh Dực thì cuộc đời cô đều khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.
Cô có ba đứa con non nớt đáng yêu, và một người chồng yêu thương mình hết mực.
Nhưng nếu như là hắn, hắn cũng có thể khiến cô được người ta ngưỡng mộ như vậy, chỉ tiếc là Thủy An Lạc không cho hắn cơ hội mà thôi.
Lúc Janis đến khách sạn cũng vừa đúng ba giờ. Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng Cố Minh Hạo đã chờ sẵn ở cửa, họ muốn đi ngắm cảnh tuyết bên kia.
Lúc Janis xuống xe, sắc mặt Cố Minh Hạo rõ ràng đã thay đổi, nhưng Thủy An Lạc lại chỉ làm như hoàn toàn không trông thấy.
Ánh mắt của Janis nhìn về phía chân Sở Ninh Dực, hắn hơi nheo mắt lại, một lát sau mới lên tiếng. “Chân Sở tổng khỏi rồi à?” Hắn làm như hoàn toàn không trông thấy Cố Minh Hạo, mà chỉ một mực chú ý tới chân Sở Ninh Dực.
Còn sau khi Cố Minh Hạo nhìn hắn một cái cũng liền dời ánh mắt của mình đi chỗ khác.