Khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đến khách sạn đã là mười một giờ trưa.
Thủy An Lạc đặt ba gian phòng, cô và Sở Ninh Dực vẫn ở căn phòng lần trước, chỉ có điều đặt cho Cố Minh Hạo và Janis hai căn phòng ở phía đối diện.
Hai người về phòng trước, sau đó Thủy An Lạc tìm được quyển hướng dẫn du lịch của khách sạn, nằm lì trên giường vừa chỉ vừa nói: “Cách đây không xa có một đài ngắm cảnh, buổi chiều chúng ta có thể qua bên đó xem, hình như có cả một cái đình nhỏ để ngồi thưởng thức.”
Sở Ninh Dực đáp lại một tiếng, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn khung cảnh bên dưới, sau đó mới quay lại bên giường, ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc.
“Sau đó bữa tối có thể dùng ở đại sảnh của khách sạn, lúc đến nơi em có nhìn thoáng qua, trông cũng không tệ lắm.” Thủy An Lạc tiếp tục nói.
Sở Ninh Dực nhìn quyển hướng dẫn du lịch trong tay cô, “Em quyết định đi.”
“Vậy lúc về em có được thưởng một pho tượng vàng nhỏ không?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, mặt dày mở miệng.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, “Anh sẽ đúc cho em một pho tượng vàng to bằng người em luôn.”
Thủy An Lạc cười khanh khách. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền cầm lên, cô nhìn màn hình hiển thị lại nhìn Sở Ninh Dực nói: “Điện thoại của Cố Minh Hạo, không phải là không tới đấy chứ?”
“Cứ nghe đi đã.” Sở Ninh Dực hất hất cằm, bảo cô nghe điện thoại.
Thủy An Lạc ngồi xuống, cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, “Cố Minh Hạo, có chuyện gì thế?”
“Khách sạn lưng chừng núi đó ở đâu vậy, tôi đang ở dưới chân núi rồi.” Cố Minh Hạo cất tiếng hỏi.
“Anh đến sớm thế à?” Thủy An Lạc kinh ngạc, không phải cô đã hẹn hắn ba giờ chiều sao?
Bên kia cũng sửng sốt, “Sao thế, cậu cũng đến rồi à?”
“Đúng vậy, tôi mời khách mà, đương nhiên phải đến sớm để sắp xếp chỗ ở chứ.” Thủy An Lạc trả lời một cách đương nhiên.
Bên kia ồ một tiếng, coi như đã hiểu.
“Đường lên núi chỉ có một con đường thôi, anh lái xe lên là được, đi khoảng chừng hai mươi phút là thấy.” Thủy An Lạc nói, “Nhưng thấy bãi đỗ xe thì dừng lại nhé, còn phải đi bộ khoảng nửa tiếng mới đến nơi.”
“Được, tôi biết rồi.” Cố Minh Hạo nói xong liền cúp máy, có thể thấy là anh ta đang khởi động xe lên núi.
Thủy An Lạc cúp máy, chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Sao hắn lại tới sớm thế nhỉ? Em còn tưởng hai người bọn họ có thể đụng phải nhau trên đường cơ, như vậy cũng có thể khởi động một chút.”
“Gì hả, đánh nhau còn phải khởi động à?” Sở Ninh Dực bị lời giải thích này của cô chọc cười, chưa nghe thấy đánh nhau còn phải khởi động bao giờ.
“Đương nhiên phải khởi động chứ, nhỡ đâu đánh nhau luôn làm em bị thương thì sao?” Thủy An Lạc trừng mắt, nói càng với vẻ đương nhiên.
Sở Ninh Dực: “...”
Được rồi, cô lại thắng.
Thủy An Lạc gãi gãi đầu, xuống giường đi vào phòng tắm, vẫn còn đang cằn nhắn Cố Minh Hạo đến quá sớm, vậy cô sẽ phải diễn một vở kịch khác sớm hơn à. Dù sao cũng phải ăn cơm trưa với Cố Minh Hạo, cô lại không tính bữa cơm trưa vào.
Sở Ninh Dực ngồi trên giường, thấy Thủy An Lạc lẩm bẩm đi vào, lại lẩm bẩm đi ra, dáng vẻ này đúng là không thể đáng yêu hơn được nữa.
Thủy An Lạc đi ra ngoài liền cầm lấy điện thoại, nhìn Sở Ninh Dực: “Giờ em rất muốn gọi điện cho Janis, bảo anh ta đến đây ngay lập tức.”
Sở Ninh Dực đồng cảm xoa xoa đầu cô: “Anh nghĩ lúc này em nên nghĩ xem, Cố Minh Hạo nhìn thấy anh sẽ có vẻ mặt như thế nào?”
Thủy An Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, “Khiếp sợ? Đương nhiên? Quả đúng như vậy?” Thủy An Lạc nghĩ, ba kiểu này đều có khả năng.