An Phong Dương dừng lại, hiểu ra ý của Sở Ninh Dực trong chớp mắt, bất kể Cố Minh Hạo có làm gì thì cũng là sai cả.
An Phong Dương nghĩ vậy, mở cửa nhà mình ra, chậc chậc một tiếng, “Cùng nhau chuyển nhà, cảm thấy tình thế ở thành phố A lại sắp thay đổi rồi, Thái tử gia chiều vợ chỉ là ngụy tạo, thực chất lại muốn cùng Vương gia song túc song phi.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, trách ai bây giờ đây?
Ban đầu người kéo Sở Ninh Dực come-out là anh.
Khi Phong Phong quay trở lại vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh hai người nhìn nhau dạt dào tình cảm. Phong Phong không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
“Vừa vừa phai phải thôi, vợ hai người ở sau lưng đấy, có vụng trộm cũng phải biết ý tí chứ.”
Sở Ninh Dực, “...”
An Phong Dương, “...”
Sở Ninh Dực, “Ngứa đòn.”
An Phong Dương, “Không sai.”
Phong Phong, “...”
Anh chỉ có lòng tốt nhắc nhở tí thôi được chưa hả? Được chưa hả?
“Tôi xem tin tức rồi, Cố Minh Hạo đúng là kẻ làm nghệ thuật, tự biên tự diễn một vở kịch, cũng không sợ bị tâm thần phân liệt.” Phong Phong đổi một chủ đề khác.
“Hắn vốn dĩ đã là một tên thần kinh rồi.” Sở Ninh Dực nói xong, đóng cửa về nhà.
Phong Phong sững sờ.
An Phong Dương cũng đi vào nhà, bỏ lại một câu, “Ngốc ạ, cậu chẳng biết gì cả.”
Phong Phong giận, rõ ràng là mấy người không hề nói với tôi!
Phong Phong về nhà, gọi điện cho vợ oán thán chuyện này, ai ngờ, Kiều Nhã Nguyễn kinh hô, “Thế mà anh không biết hả?”
Uỳnh~
Phong Phong trong chớp mắt cảm thấy trái tim mình vỡ vụn!
Hóa ra ai cũng biết, chỉ mình anh không biết!
“Đâu có ai nói gì với anh! Làm gì có ai nói với anh đâu!” Phong Phong phẫn nộ.
Kiều Nhã Nguyễn, “...”
“Em nói này, Ảnh đế, ảnh nổi cáu với ai thế? Ai cũng biết hết, chỉ mình anh không biết, anh không cảm thấy đây là vấn đề của bản thân anh sao?” Kiều Nhã Nguyễn chế giễu, lúc này cô vừa về tới ký túc xá, chỉ tiếc là trong ký túc xá chỉ có mình cô.
Trong những ngày cô trở về, quân doanh mất đi vài người, bên chính phủ trả lời: Về nhà rồi.
Nhưng Kiều Nhã Nguyễn biết, đó là những Con Mắt bị xử lý.
Kết quả này có chút đáng sợ, một quân doanh, lại có tới tận bốn Con Mắt.
Cho nên, hiện tại quân doanh đang ở trong thời kỳ chấn chỉnh, đi đến đâu cũng thấy dồn nén.
“Tiểu Bất Điểm đâu? Tuần này em không về được, bên này nhiều việc quá.” Kiều Nhã Nguyễn bóp trán mình.
Phong Phong nghẹn lời, đây là ngày nghỉ đếm được trên đầu ngón tay của anh đó, nói không về là không về thật hả?
“Kiều Nhã Nguyễn, sao em bận thế? Em không sợ anh bị cô gái khác câu mất sao?” Phong Phong nói như một oán phu.
“Ai yo, anh đi thử đi cho em xem.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.
Phong Phong lại nghẹn lời, thầm mắng một câu, người phụ nữ này đúng là không có lương tâm.
“Quân doanh của em quan trọng hơn cả anh!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi.
Kiều Nhã Nguyễn nằm trên giường, ngừng một lúc, đồng tử tối sầm, sau đó mở miệng nói, “Phong Phong, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Kiều Nhã Nguyễn nói nghiêm túc, không chỉ có vợ quân nhân mới khổ, thực ra làm người đàn ông có vợ làm quân nhân cũng phải chịu đựng nỗi khổ chia ly.
Không khí nhất thời nặng nề hơn, Phong Phong tự thấy nản, tại sao lại nhắc đến chủ đề này chứ, tự ngược đãi bản thân đó hả?
“Tiểu Bất Điểm bên nhà đối diện, mẹ em bảo anh ngày mai đưa Tiểu Bất Điểm qua đó.” Phong Phong quả quyết chuyển đề tài, không nhắc đến cái chuyện khiến người ta khó chịu kia nữa.
“Anh có chắc là mẹ em bảo anh đưa Tiểu Bất Điểm qua đó không?”
“Kiều Nhã Nguyễn, hôm nay em cố tình phải không, cứ phải chọc anh bực mới chịu được hả?” Phong Phong lại bùng nổ lần nữa, chỉ vì theo đúng như mẹ vợ anh nói, gửi Tiểu Bất Điểm qua đó, chứ không phải đưa qua đó.