Thủy An Lạc ôm điện thoại nhìn một lúc, nhìn tới nhìn lui liền lăn ra ngủ mất.
Lúc Sở Ninh Dực quay lại, cô đang cuộn mình, ôm điện thoại ngủ ngon lành.
Sở Ninh Dực đi tới lấy điện thoại ra khỏi tay cô, màn hình hiển thị của điện thoại vẫn dừng ở weibo của Cố Minh Hạo. Sở Ninh Dực nhìn qua một cái rồi tắt màn hình, đặt nó trên bàn, ôm người đang ngủ say vào giường ngủ, đắp chăn cẩn thận cho cô.
“Ba ơi, đi tè~” Bánh Bao Đậu dụi dụi mắt ngồi dậy, bàn tay nhỏ vươn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực ôm bé lên, đưa bé vào phòng vệ sinh.
Bánh Bao Đậu mơ màng buồn ngủ giải quyết xong chuyện đại sự của đời người, cuối cùng cũng có tinh thần hơn một chút, sau khi được ba kéo quần lên cho, bé day day mũi, “Anh con đâu?”
Con bé này, vừa mở mắt ra đã tìm anh rồi.
Sở Ninh Dực ôm con gái ra ngoài, “Anh con ở trên gác, vẫn chưa dậy đâu.”
“Anh là con heo nhỏ.” Bánh Bao Đậu cười khanh khách.
Sở Ninh Dực nhướng mày, để con trai anh nghe thấy câu này chắc chắn mặt mũi nó sẽ như cái đít nồi cho xem.
Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Đậu đi ra ngoài, cô nhóc chơi một mình trong phòng làm việc, cũng không quậy phá Sở Ninh Dực, tự cưỡi chiếc xe nhỏ của mình, tự hò hét tìm niềm vui.
Sở Ninh Dực vừa họp vừa để ý đến con gái. Bánh Bao Đậu cưỡi xe một hồi, sau đó cất bước, trèo lên đùi Sở Ninh Dực.
Khuôn mặt trẻ thơ bé nhỏ đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người trong phòng họp sững sờ. Tiểu thái tử và Tiểu hoàng tử thường xuyên xuất hiện, bởi vì Sở Ninh Dực thường đưa hai đứa tới công ty, nhưng Tiểu công chúa rất ít khi lộ diện.
Sở Ninh Dực mặc cho con gái vần vò, chỉ đưa một tay ra ôm lấy cơ thể bé nhỏ để con gái không bị ngã.
“Tiếp tục~” Thấy bên kia ngừng lại, Sở Ninh Dực nhíu mày nhắc nhở.
Bánh Bao Đậu ngồi trên đùi Sở Ninh Dực, vươn tay rút vài tờ giấy ra, quay đầu lại nhìn ba mình, có vẻ như đang hỏi cái này ba có dùng nữa không?
Sở Ninh Dực sờ đầu con gái, “Chơi đi.”
Những người đối diện với khung cảnh này đều vã mồ hôi lạnh. Tổng giám đốc à, đây là báo cáo quý mới nhất đó!
Quả nhiên, Tiểu thái tử và Tiểu công chúa, không một đồng chí nào dễ dây vào. Chỉ có Tiểu hoàng tử tuy hơi lạnh lùng nhưng vẫn tốt hơn một chút.
Bánh Bao Đậu cười khanh khách, quơ tay lấy chiếc bút Sở Ninh Dực để trên bàn, sau đó trượt leo xuống khỏi chân Sở Ninh Dực, chạy mất dạng.
Sở Ninh Dực lo con bé cầm bút sẽ làm mình bị thương, nhưng không thể ngờ rằng sau khi con bé nhảy xuống, đặt giấy bút trên nền nhà, lại chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, cơ thể bé nhỏ ấy kéo một tấm thảm to hơn người về bên này, đặt trên nền đất, sau đó hài lòng nằm bò trên thảm bắt đầu vẽ tranh.
Cô bé rất chịu khó, chăm chú làm việc mình muốn làm, lần này không rời khỏi tầm mắt anh nữa. Sở Ninh Dực cũng yên tâm hơn, ánh mắt quay trở lại với cuộc gọi video.
“Mức độ phát triển ghi trên báo cáo quý của mùa đông này là 78%, thấp hơn mùa thu hẳn 50%, chuyện này là thế nào?”
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, bên đó đã yên tĩnh hẳn.
“Nói đi, tôi mời các người tới không phải để ăn không ngồi rồi!” Sở Ninh Dực trầm giọng, hiển nhiên anh đã rất tức giận.
“Tổng giám đốc, trước đó vì tin tức anh bị thương truyền ra ngoài, có ảnh hưởng ở mức độ nào đó tới cổ phiếu, lại cộng thêm chuyện trước đó thu mua công ty của James, trước mắt không có lợi nhuận.” Trợ lý lí nhí báo cáo lại.
Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ trên bàn, thanh âm đó thông qua đường truyền mạng vang lên trong phòng họp im ắng.
“Đợi đến khi tòa nhà kia được khai trương, sẽ nhanh chóng xoay chuyển được tình hình hiện tại.” Trợ lý hoảng sợ, không tự chủ được mà nói thêm một câu.
Sở Ninh Dực không nói gì nữa, đợi họ tiếp tục tìm lý do bao biện.