Thái độ của Phong Phong xoay chuyển một trăm tám mươi độ, anh vội vàng chạy ra ngoài rồi cung kính nhận điện thoại.
“Cháu chào cô!” Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên mẹ Kiều Nhã Nguyễn gọi điện thoại cho anh.
“Nhã Nhã phải quay về quân doanh rồi, cậu cũng bận rộn không có thời gian nên để chúng tôi chăm sóc cho Tiểu Bất Điểm đi!” Mẹ Kiều nói thẳng vào vấn đề, thật ra thì là do bà nhớ cô cháu gái của mình quá thôi.
Tim Phong Phong lập tức đập thịch một tiếng, gần đây bận bịu quá nên quên luôn cả việc mang con đi tranh thủ tình cảm của mẹ vợ rồi.
“Cô à, gần đây cháu có một số việc bận cho nên chưa kịp mang Tiểu Bất Điểm qua thăm cô! Để ngày mai đi! Sáng sớm mai cháu sẽ đưa Tiểu Bất Điểm tới.”
Phong Phong đã nói như vậy thì mẹ Kiều cũng không nói gì nữa, hiển nhiên là bà đã đồng ý với lời của Phong Phong rằng ngày mai sẽ đưa Tiểu Bất Điểm qua thăm họ.
Phong Phong nhìn di động tắt ngúm thì không nhịn được phải âm thầm hít một hơi. Mẹ vợ đích thân gọi điện tới chẳng phải muốn cái mạng nhỏ này của anh sao?
“Thì ra cũng có người khiến Phong Ảnh đế phải sợ cơ đấy?” Đạo diễn cười ha hả bước ra.
Phong Phong lập tức biến sắc, rồi lại đanh mặt nhìn đạo diễn đi vào phòng.
Việc chọn diễn viên vẫn đang được tiếp tục, thế nhưng Cố Minh Hạo đã tức giận bỏ đi rồi thì anh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Vậy nên Phong Phong chỉ nhìn qua loa một hồi rồi nói với George một tiếng, sau đó rời khỏi khách sạn.
Sau khi Phong Phong rời khỏi khách sạn liền gọi điện cho Sở Ninh Dực trước báo về chuyện bên này.
Sở Ninh Dực nghe xong chỉ dừng một chút, không nói gì thêm.
Cố Minh Hạo bị ép thì đối với bọn họ lúc này cũng không có gì bất lợi cả. Sở Ninh Dực ngồi đằng sau bàn làm việc, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc di động vẫn đang mở họp video, những hoạt động của Sở Thị gần đây vẫn luôn ổn định cho nên rất ít khi Sở Ninh Dực lên tiếng.
Lúc này Thủy An Lạc đang ngồi ở bàn trà trong phòng làm việc xem mấy bản biểu đồ. Ngoài phòng khách có ba đứa nhóc nô đùa đến mức muốn lật cả trời thì cô còn ngồi đâu được nữa, chẳng thà ngồi trong này cho nó yên tĩnh.
Sở Ninh Dực mang tai nghe điện thoại cho nên dù anh đang mở họp video thì Thủy An Lạc cũng không nghe thấy gì cả, mà bản thân Sở Ninh Dực cũng chẳng nói lời nào.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô gái đang quay bút, ghé người vào bàn chẳng biết nghĩ cái gì, chắc là có gì đó làm khó cô rồi.
Cảnh này như quay về khi còn ở bệnh viện, lúc bà nội muốn làm giáo sư hướng dẫn của cô trông cô cũng có bộ dạng như nước đến chân mới nhảy thế này.
“Làm sao thế?” Sở Ninh Dực tắt video đi, hai mắt nhìn thằng vào Thủy An Lạc rồi trầm giọng nói: “Không làm được thì cứ quên đi, chờ cậu ta về rồi để cậu ta tự làm.”
Sở Ninh Dực luôn bật trạng thái bảo vệ đối với vợ mình, vợ đã không hiểu thì không làm là xong.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cắn bút nhìn Sở Ninh Dực: “Em cảm thấy hình như em không hề học ngành y.”
Mấy thứ này cô nhìn chẳng hiểu cái gì cả.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái: “Em không phải người chuyên về mảng thần kình, xem không hiểu cũng là điều bình thường thôi.”
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu ra điều suy nghĩ gì đó: “Em nhớ trong sổ ghi chép của sư phụ về vùng hồi hải mã đâu phải như thế này, tại sao Phong Phong không làm giống thế chứ?”
Mấy lời này cũng chỉ là Thủy An Lạc muốn than thở với Sở Ninh Dực một chút mà thôi, dù sao Sở Ninh Dực cũng chỉ là người ngoài ngành, anh cũng không hiểu gì hết.
Thủy An Lạc nói xong lại tiếp tục cúi đầu nhìn những số liệu kia: “Nếu cứ như vậy mà muốn tìm được cách để có thể cấy ghép ký ức thì em cảm thấy khó chết đi được!”
“Cấy ghép ký ức?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa như thể nghĩ tớ cái gì.
“Không phải là cấy ghép đơn thuần đâu, nếu chỉ là cấy ghép bình thường thì còn phải có được ký ức ban đầu, khi ấy...” Thủy An Lạc đang nói dở, Sở Ninh Dực lại như nghĩ tới chuyện gì đó bỗng đứng phắt dậy.