Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực liếc nhìn vợ mình bằng ánh mắt không rõ thâm ý, sau đó vén chăn ngồi xuống bên cạnh con gái: “Con mau ngủ đi, các anh của con đều ngủ cả rồi.”
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con gái mình, sao con bé này không sốt ruột nhỉ? Các anh trai đều chọn được vợ của mình rồi mà riêng một mình cô nhóc này vẫn tự do tự tại, chẳng lẽ giáo dục của cô thất bại rồi hả?
Bánh Bao Đậu nghịch chân của mình một lúc liền ngà ngà ngủ.
Thủy An Lạc cẩn thận lấy bỏ chân đang bị bé nắm ra, chỉnh lại tư thế nằm cho Bánh Bao Đậu rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Nhìn cái gì?”
“Anh nói xem, nếu như chúng ta thật sự là thanh mai trúc mã thì sẽ như thế nào nhỉ?” Thủy An Lạc có chút mông lung hỏi.
“Anh sẽ chết trẻ!”
Lời này chắc chắn là do Sở Ninh Dực không thèm nghĩ gì mà bật thốt ra!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc lập tức thay đổi.
“Anh đã nghe thấy chưa?” Thủy An Lạc đen mặt hỏi.
Sở Ninh Dực đưa tay tắt đèn, vô cùng phối hợp hỏi lại một câu: “Nghe thấy cái gì?”
“Tiếng trái tim thiếu nữ của em vỡ vụn!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Quả nhiên, không thể trông chờ vào việc một người như Sở Ninh Dực sẽ biết cái gì gọi là lãng mạn, anh chỉ có sóng, lại còn là sóng lớn, có thể đập chết tươi mấy cái thứ kia.
Thủy An Lạc nằm phịch xuống, thế nhưng vì nằm nhanh quá nên cái đầu đập thằng vào thành giường.
“A...!!!” Thủy An Lạc đau đến chảy cả nước mắt, thảm thương ôm đầu nằm trên giường, đau chết cô mất.
Sở Ninh Dực vội vàng mở đèn lên, vòng qua con gái đến bên cạnh cô: “Ngủ một giấc thôi mà cũng không nên hồn nữa!” Sở Ninh Dực trách mắng nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng.
“Đều tại anh hết!”
Thủy An Lạc run lẩy bẩy hô lên. Nếu không phải do Sở Ninh Dực làm tan nát trái tim thiếu nữ của cô thì sao cô có thể bị kích động đến như vậy chứ!
Sở Ninh Dực không đế ý tới việc cô cố tình gây sự. Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô rồi bế cô xuống giường: “Ôm lấy.”
Thủy An Lạc đau đến mức kêu ầm lên. Sở Ninh Dực kéo cô ngồi xuống sofa rồi lấy rượu thuốc giúp cô xoa bóp chỗ vừa bị đập vào.
“Làm sao thế?” Thím Vu khoác áo đi ra. Bà thấy Thủy An Lạc lại bị thương thì lại thấy đau lòng!
Thủy An Lạc thấy thím Vu xuất hiện thì bĩu môi, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống lã chã: “Anh ấy bắt nạt cháu!”
Sở Ninh Dực: “...”
Không phải là cô tự đập đầu vào giường sao? Thế quái nào lại thành anh bắt nạt cô rồi?
Thím Vu hô lên một tiếng, hoàn toàn chẳng thèm chú ý đến việc trước giờ Sở Ninh Dực thương yêu Thủy An Lạc cỡ nào mà mạnh mẽ đẩy anh ra: “Con gái là để yêu thương, sao thiếu gia lại có thể nhẫn tâm ra tay như vậy chứ?”
Rõ ràng thím Vu cho rằng Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực đánh.
Thủy An Lạc không hề giải thích, trái lại còn gật đầu.
Sở Ninh Dực đứng một bên, quăng cho cô một ánh mắt cảnh cáo. Thủy An Lạc âm thầm làm một cái mặt quỷ với anh.
“Đúng thế, anh ấy còn nói nếu như anh ấy với cháu mà là thanh mai trúc mã thì anh ấy đã chết sớm rồi. Thím Vu, cháu kém cỏi như vậy sao?” Thủy An Lạc tỏ ra đáng thương nói.
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô: Đùa vừa phải thôi, vui thôi đừng vui quá.
Thủy An Lạc tiếp tục nhăn mặt: Không chịu đấy!
“Đâu có đâu! Thiếu phu nhân đáng yêu như vậy thì chắc chắn lúc còn bé còn dễ thương hơn nữa kìa!” Thím Vu lập tức nói: “Nếu thật sự là thanh mai chúc mã thì thiếu gia thương cô còn không kịp nữa là.”
Thím Vu giúp Thủy An Lạc bôi thuốc rồi lại trấn an Thủy An Lạc vài câu, sau đó mới chịu quay về phòng mình dưới sự yêu cầu của Sở Ninh Dực.
Thím Vu vừa mới rời khỏi, Thủy An Lạc đã lập tức hô một tiếng rồi nhảy dựng lên chạy về phòng, nếu không chắc chắn Sở Ninh Dực sẽ trừng trị cô mất.
Sở Ninh Dực không nhanh không chậm vẫn bước theo sau cô.