“Trước giờ Báo Tuyết chưa từng tham gia vào các cuộc chiến giữa các đảng phái, càng không bắt tay với bất cứ ai, nghĩ cách tìm cho bằng được Báo Tuyết đi.” Lão nói xong, màn hình đen kịt lại, có thể thấy người bên kia đã không còn ở đó nữa.
Cố Minh Hạo lại nghe bản thu âm lại một lần, muốn tìm ra điều gì đó bên trong, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Cố Minh Hạo ngẩng lên nhìn trần nhà, hoặc nói là đang nhìn xuyên qua trần nhà để nhìn người trên lầu.
Tuyết rơi một ngày một đêm, cuối cùng hôm sau tuyết ngừng rơi, bầu trời cũng quang đãng trở lại.
Sau khi thím Vu trở về, Thủy An Lạc chính là người hạnh phúc nhất, ngày nào cũng ngủ chán chê rồi mới tỉnh.
Nhưng hôm nay mấy đứa trẻ con nháo lên đòi xuống nhà nghịch tuyết, Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên đi học rồi, trong nhà chỉ còn lại ba đứa.
Bánh Bao Đậu là người đầu tiên đưa ra ý kiến. Tiểu Bất Điểm lập tức hùa theo. Bánh Bao Rau chán nản nhìn hai đứa, rõ ràng là không có chút hứng thú nào.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng Thủy An Lạc cũng không từ chối yêu cầu của chúng, không thể vì thời tiết không tốt mà không cho lũ trẻ con ra ngoài chơi được. Như Sở Ninh Dực nói thì năm sau họ phải chuyển tới Thấm Tâm Viên rồi, tới lúc đó, chắc bên dưới cũng chẳng có nhiều trẻ con để chơi cùng thế này nữa.
“Anh ơi đi thôi.” Bánh Bao Đậu kéo Bánh Bao Rau, cứ bắt anh trai phải đi cùng bằng được.
“Bao Đậu, mặc kệ cậu ta, suốt ngày cứ õng à õng ẹo, lỡ người ta bị đông cứng thì sao?” Tiểu Bất Điểm hầm hè nói.
Thủy An Lạc: “...”
Ai ya, con trai cô bị chê rồi đấy à?
“Cậu nói ai õng ẹo đấy hả?” Bánh Bao Rau lạnh lùng chất vấn.
“Ai đáp thì là người đó, lêu lêu lêu...” Tiểu Bất Điểm làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau rồi chạy ra ngoài với chiếc áo lông của mình.
Bánh Bao Đậu cười khanh khách chạy theo, quả nhiên một khi Tiểu Bất Điểm mà xuất chiêu, anh trai cũng chỉ có nước thua thảm hại thôi.
Bánh Bao Rau càng nhíu chặt hai hàng lông mày của mình. Thủy An Lạc vẫn còn cầm áo lông của Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau hừ một tiếng, bảo mẹ mặc áo cho mình, nhóc còn lâu mới õng ẹo nhé.
Tiếc là, Thủy An Lạc nghĩ lầm rồi.
Trời sau khi tuyết rơi, dưới nhà thật sự không có nhiều trẻ con ra ngoài, vì hầu hết cha mẹ đều sợ con cái bị lạnh nên không cho chúng ra ngoài chơi, nhưng may trẻ con nhà cô nhiều, cũng không sợ cô đơn, ba đứa cũng có thể chơi vui rồi.
Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn nhìn Thủy An Lạc và lũ trẻ đang đắp người tuyết.
Tiểu Bất Điểm vẫn kiên trì chê bai Bánh Bao Rau N lần.
“Ai ya, cậu bị ngốc hả? Mắt người tuyết sao lại to nhỏ khác nhau thế này, không biết tìm hai hòn đá to bằng nhau à?”
“Mũi của người tuyết nhọn cơ mà, cậu nhìn xem cậu ấn lõm xuống rồi kìa.”
“Rốt cuộc thì cậu có biết đắp người tuyết không hả, cậu xem đi...”
“Cậu im đi.” Bánh Bao Rau nhịn mãi, cuối cùng không chịu nổi nữa nổi quạu lên, “Sao cậu lắm lời thế?”
Thủy An Lạc: “...”
Thật ra thì cô cũng cảm thấy Tiểu Bất Điểm nói hơi nhiều, nhưng Tiểu Bất Điểm như vậy rất đáng yêu, xem đi, con trai cô cũng bị chọc điên lên rồi kìa.
Tiểu Bất Điểm đưa tay lên sờ mũi, hai bàn tay nhỏ lúc này đã đỏ ửng lên, sờ vào thấy hơi nóng, “Làm sai còn không cho người khác nói à, tôi đã bảo là người tuyết không phải làm như thế rồi cơ mà.”
Bánh Bao Đậu lẳng lặng ở một bên làm người tuyết tí hon của bé, chơi với hai người này nguy hiểm quá, bé tự đắp người tuyết lấy vẫn an toàn hơn.
“Cậu biết thì cậu làm đi, ở đó mà quơ tay múa chân cái gì.” Bánh Bao Rau hừ một tiếng, lại tìm một miếng gỗ nhỏ làm miệng cho người tuyết.
Tiểu Bất Điểm hừ lạnh, tự chạy đi làm người tuyết riêng không đoái hoài đến nhóc nữa.
Thủy An Lạc lẳng lặng quay về chỗ Sở Ninh Dực, “Kịch liệt quá, em đang nghi chờ đến cái ngày chúng nó có thể chung sống hòa bình với nhau liệu có phải đợi đến khi đất tận trời tàn luôn không?”